“Hứng” vẫn chưa hết. Thì ngây ngất làm sao, khi ta cho xe thong dong vượt qua cầu Thủ Bộ, hít làn gió nam mát ruợi thổi ngang thân cầu, ta như cảm nhận được lời chào của một vùng đất hãy còn hoang sơ.
Nhưng đọan đường tiếp theo sẽ làm tan ngay những hào hứng lúc ban đầu; sẽ tắt ngấm cái vừa ngây ngất. Sự xuống cấp “đồng bộ” của đọan tiếp này làm cho người ta không thể lạng lách để tránh ổ gà hay né ổ voi, mà phải “càn” lên ổ voi phải “lướt” lên ổ gà để mà đi đến trường; để ráng về đến nhà…Và tóm lại là phải kiên trì “chiến đấu” để về tới…chỗ!
Hỏi ai mà không xót khi nhìn thấy cô học trò nhỏ rưng rưng nước mắt vì tà áo dài trắng thướt tha bị xe đò, xe tải tạt bùn đất lấm lem khi đang đến trường? Đố ai mà không…đau khi lộn cổ xuống đường bởi vì né ổ gà mà vấp phải ổ voi?
Vùng Hạ ơi, nhớ quá nhưng chưa dám về!

Cái ổ...khủng long này thì không thể vượt!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét