Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2009

chênh!

Ngày xưa có một cô gái con nhà khá giả, đủ sữa nuôi nên cô lớn nhanh, và chiều cao cũng khá. Đến tuổi gã chồng, cha mẹ cô gái dù hạ từ "6 lễ" xuống còn "phú phạt" mà cũng không có thằng nào xứng với cô. Lúc đó, thời "cửa chưa mở" nên chưa có thi hoa hậu, cũng chẳng có ngoại kiều lang thang tìm vợ như bây giờ. Hết hy vọng, song thân đành phải gã cô cho...bạn tôi.
Kể từ dạo ấy bạn tôi phải luôn đi giầy...cao đế, cô vợ thì phải gọt giầy dép mỏng đến độ nó chỉ còn là một miếng da 3 ly, thỉnh thoãng nàng còn thỏ thẻ "để em đi chân không cho nó dễ ...coi". Hạng bạn bè cỡ như tui thì khỏi nói, đế dép 3 phân nhưng cũng chỉ đứng xa để luôn giữ khoảng cách...dễ nhìn.
cưới rồi, nhờ cả hai đều đồng lòng miệt mài "so đủa": nàng chịu thiệt, ráng thường xuyên khom xuống, còn chàng luôn giữ thế ưỡn lên, nên dần dần không còn "lệch" mấy.
Nhớ khi xưa, lúc mà bà con ta coi chích ngừa như là chuyện "nhà nước dư hơi" "chớ tụi tao có chích mũi nào đâu mà 6-70 năm vẫn chạy tốt" làm bọn mình vừa giận vừa tủi thân, những thằng "ăn học" được chút đỉnh như chúng mình cảm thấy sao mà họ lạc hậu quá, nên nhủ thầm phải "hy sinh" bớt một mớ, thì mới khá được.
Bây giờ thì khác, nhà y tế mới "ho" lên một tiếng thì bà con ùn ùn tới ngay để được tiêm trước, dẫu có 2 người cũng...chen. Không có thuốc thì lần sau tới nữa, quyết lòng nghe lời "tuyên truyền giáo dục sức khỏe" chích đủ liều thằng (con) quí tử.
Nhưng chuyện đời không đơn giản, mấy cô mấy cậu bây giờ ngồi tại chỗ tiêm chích thuận tiện thật, uy thế thật, nhưng vẫn còn đâu đó chuyện bên cao bên thấp. trong khi người dân đã nâng tầm biết và làm thì vài trạm y tế thì cho thấy vẫn còn kiểu "hành hiệp" như ở thế kỷ trước: máy móc có nhưng "phát miệng" rồi than...đau họng; dân phòng, dân quân ngồi ở không mà chẳng thấy ai nhờ sắp xếp xe cộ cho ngay ngắn. Nếu nghe đọc tên bằng máy thì nộp phiếu xong ra gốc cây ngồi chờ có lẽ là dễ chịu hơn, (hăm he cúm heo nữa là ai cũng dang ra xa, khỏe cả...trăm người)
Bà con đem cục cưng mình vào cho mấy bạn mình "xử", mà nhân viên y tế giò cẳng tay chân mồm mũi quá ư thoải mái, các nguyên tắc vô trùng còn mãi trong sách không chịu ra đời, thì thiệt bụng họ chẳng an tâm đâu (vì ba bước là tới Sài gòn, so sánh họ thấy liền) Nhớ năm gần đây, một cas nhiễm trùng cực khủng xảy ra ở quận 5, mà khi xét nghiệm lại thấy vi trùng gây áp xe cho một "cục cưng" đó, nó cùng cha cùng mẹ với vi trùng thường trú trong họng của nhân viên y tế chích thuốc.
Chuyện đời chồng thấp vợ cao, dẫu cố so cũng khó bằng. Ra đường hơi buốn tí, nhưng cũng an ủi, (ít nhứt là với mình) là chuyện vợ chồng muốn tát cạn biển Đông thì phải tát ngày tát đêm, chủ yếu là tát ở nhà chứ đâu phải ngoài sân.
Nay bà con mình đã cố "cao lên" rồi, biết tiêm ngừa là tốt lắm, cũng biết "ăn năn" rồi, mưa gió gì cũng đi...nhưng thế kỷ 21 mà mình cứ thấy gắn kiểu y khoa thời tem phiếu thì hỏi ai không rầu.
Chuyện "chênh vênh" nhận thức này từ từ...bác Q sửa. Bà con ráng chịu "hên xui" một thời gian nữa vậy.


Rối không đáng có - một biểu biện của y tế còn ..."lùn"


???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét