Tôi tin chắc rằng cây cũng có hồn, nhất là những cây mà mình đã gắn bó trong một thời gian dài, từng nâng niêu, chăm sóc nó. Chắc nó cũng đau, cũng khóc, cũng ứa máu (mặc dù không đỏ), chắc nó cũng tha thiết mong tôi bước qua để cứu nó, nhưng tôi đã trễ, mọi sự trễ nảy đều có giá. Tôi đã chết lặng, và thật buồn.
Có lẽ không đến nỗi vì ghét tôi mà họ nỡ đốn đi mấy cái cây tôi trồng, chẳng qua là khác nhau về góc nhìn "sự vật hiện tượng" mà thôi, qua đây tôi chỉ muốn nhắc rằng: đốn cây bao giờ cũng dễ dàng hơn trồng cây và đập đổ bao giờ cũng dễ hơn là gầy dựng.
Cây bị hạ rồi có thể trồng lại,
Chỉ sợ, có những giá trị rất to lớn nhưng vô hình , nên có người đang phá đi, mà chúng ta không hề hay biết. Bất hạnh là ở chỗ đó!
Có lẽ không đến nỗi vì ghét tôi mà họ nỡ đốn đi mấy cái cây tôi trồng, chẳng qua là khác nhau về góc nhìn "sự vật hiện tượng" mà thôi, qua đây tôi chỉ muốn nhắc rằng: đốn cây bao giờ cũng dễ dàng hơn trồng cây và đập đổ bao giờ cũng dễ hơn là gầy dựng.
Cây bị hạ rồi có thể trồng lại,
Chỉ sợ, có những giá trị rất to lớn nhưng vô hình , nên có người đang phá đi, mà chúng ta không hề hay biết. Bất hạnh là ở chỗ đó!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét