Được công nhận là khu di tích văn hoá quốc gia năm 1999. Từ đó dến nay khu di tích khảo cổ học Rạch Núi chưa một lần tu sửa nào cho đáng với danh xưng.
ngôi mộ của quan đại thần Nguyễn Văn Mỹ

Con rạch phía tây - góp phần tạo nên tên gọi khu di tích, nay đã bị ngăn dòng, gây bồi lắng, e rằng về lâu dài người lạ khó lòng nhận ra đâu là lòng rạch đâu là mặt ruộng.
“Núi” vốn dĩ không cao, nay như bị “lùn” thêm, vì lộ 12 được nâng cao hơn nhiều để chống ngập, nên đường dẫn lên chùa ở sườn phía đông đã bớt dốc hơn xưa, những bậc cấp mới làm, được lát gạch men, khiến cho cảnh chùa hình như hơi bớt đi phần cổ kính(!?).
Chùa vẫn như xưa, trải qua trên trăm năm với hai cuộc chiến khốc liệt vẫn gần như nguyên vẹn. Mới đây, khi tham quan khu di tích, nhà văn Lý Lan đã lấy làm tiếc khi chùa không được lưu giữ và trưng bày một di vật khảo cổ nào (kể cả hình ảnh) cho khách tham quan tìm hiểu, học tập, nên cả chủ lẩn khách cũng chỉ biết có người sống ở đây từ 3000 năm trước qua một bảng hướng dẫn sơ sài, chữ còn, chữ mất, và cộng vô một chút…tưởng tượng. Thêm nữa, không gian chốn tu hành ở đây cũng kém đi phần thanh tịnh do xung quanh chùa đâu đâu cũng thấy rác.
Nằm trong quần thể khu di tích là ngôi mộ của quan đại thần Nguyễn Văn Mỹ (đời nhà Lê) với vài trụ bằng đá vôi bị bào mòn xem chừng cũng không còn “trụ” được bao lâu, phần mái mộ thì bong tróc từng mãng lớn, một số nơi còn bị tô trét xi măng làm cho cổ kim lẫn lộn.
Hiện nay ngôi trường dưới “chân chùa” phía mặt đông khu di tích, đã không còn sử dụng, trở nên hoang phế, nhưng lại lộ ra một mặt bằng lý tưởng để các nhà qui hoạch thể hiện tài năng. Nên chăng nơi đây sẽ là một công viên xanh, thấp thoáng phía trên là mái chùa trăm tuổi, để cân bằng chút nào đó với tốc độ công nghiệp hoá vùng hạ đang ngày càng ào ạt?
Là một trong những di tích văn hóa hiếm hoi của Cần Giuộc, nếu được đầu tư có thể tạo ra một tua du lịch bổ ích: khách từ thành phố Hồ Chí Minh – thăm Chùa tôn Thạnh - nơi đại chí sĩ Nguyễn Đình Chiểu viết Lục vân Tiên; sau đó tìm hiểu khu khảo cổ Chùa Núi có niên đại hàng ngàn năm; rồi thưởng thức hải sản tươi sống bên bờ sông Soài Rạp để nghe người dân kể chuyện về những người lính năm xưa hàng đêm vượt sông bằng xuồng ba lá từ đặc khu Rừng Sác qua Tân Tập để xây dựng cơ sở kháng chiến; thêm một chút mạo hiểm, bạn có thể xuống tàu theo dòng Soài Rạp để đến thăm pháo đài Rạch Cát - một căn cứ quân sự lớn nhất nhì của thực dân Pháp ở Việt nam. Một ngày như thế có lẽ là quá đủ!
Long An nói chung và Cần giuộc nói riêng không có nhiều di sản văn hoá để những người có trách nhiệm lãng quên. Xin hãy làm gì đó, để tiềm năng không mãi mãi chỉ là tiềm năng, hay chí ít cũng còn cái “coi được” mà để lại cho con cháu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét