Ông chủ nhà lại cặm cụi bên mớ đồ chơi tự chế của mình, lau chùi sửa chữa cái cũ, rồi mầy mò làm cái mới. Lão cười một mình với hình thù quái dị của món đồ chơi tự làm, có khi lão trầm ngâm với món nào đó rồi cất sâu và góc, không muốn ai thấy
Hôm đó lão vẽ tranh, một bức tranh trừu tượng với gam mà xám, có những vòng, những đường, những bệt tối màu mà thoạt nhìn có thể giống cảnh chiều mưa nơi xóm vắng, hay lấp ló những trong khói bụi với những mặt người xanh xao, cũng có thể giống đôi mắt mở to trong đêm tháng mười lặng lẽ...
Lão ngồi sát vách, trong góc nhà, cứ bần thần nhìn bức tranh dang dỡ
Lão không hề biết, có một người khách đã bước vào nhà tự lúc nào, đang tò mò nhìn và cố hiểu mấy món đồ chơi không giống hàng chợ mà chủ nhà để khắp nơi, có lúc cô cười mĩm, có lúc nhăn mày...Ba lô vẫn trên vai, lưng áo vẫn còn ướt mô hôi, mái tóc dài bới gọn, đôi mắt đượm buồn mang nỗi niềm gì đó
Cô ta nhẹ nhàng đặt món đồ chơi vào chỗ cũ, nhẹ nhàng chào tạm biệt, nheo mắt hứa sẽ gì đó nghe không rõ rồi lẹ làng quay lưng
Lão ngước vội ra cửa nhìn theo, bàn tay vô thức phệt một nét dài, màu sáng trên bức tranh dang dở, mà thoạt nhìn giống như ánh chớp trong chiều mưa giông...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét