Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2008

Lão nông

Tuần rồi mình đi lang thang vô Khu Bốn của Tân Tập để diệt...lăng quăng, và mình đã trúng số khi chụp được mấy tấm hình này
Ông đã ngoài tám mươi, đang "sở hữu" một hình ảnh cực hiếm ở nông thôn hiện nay: nón lá, áo ba ba, quần dây rút, gậy tre và…thuốc rê.


Rất thú vị khi biết ông cụ tên là Chín Di, từng chơi ở trường gà trong sân bay Tân Sơn Nhất thời…tướng Nguyễn cao Kỳ
Ông kể là từng bán cho tướng Kỳ một con gà nòi giá 7000đ, (ông rất muốn kêu giá 10.000đ nhưng không dám) để rồi sau đó ông Kỳ đem ra miền Trung thắng một trận rất đậm - 80.000đ! (giá lúa hình như lúc đó là 5000đ/thiên). Ông từng quen biết với các sĩ quan tùy tùng lo chuyện...gà cho tướng Kỳ là đại tá Chiêu, đại tá Cát, BS Trực (?)
Bây giờ thì sáng sáng đi thăm ruộng nhân tiện thăm mấy em cháu đi…không nổi.


Mái lá dưới tàng cây, cửa nhà hướng nam bốn mùa lộng gió...nơi ông dừng bước giang hồ để vui thú điền viên, nay đã quá 30 năm...

Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2008

Nào ta cùng..."Chạy"!

Không biết từ bao giờ nền “văn hóa chạy” của chúng ta hình thành. “Chạy đủ thứ” đã trở thành một cụm từ thông dụng, khá trừu tượng nhưng ai cũng hiểu, và là phương châm hành động của không ít người
Trên đường đời, có những con đường mà trên đó tòan là những người chỉ biết “chạy”, hoặc lững thững…lết sau khi cật lực "chạy”
Gần đây, mình và cô em đồng nghiệp xinh đẹp đã được người ta đưa lên đường chạy.
Kỳ thực, lên đường chạy mà cả hai lại chạy…giật lùi. Mình lại ngộ ra một điều là trên con đường ấy có người chạy tới, có kẻ chạy lui, có người nhảy cẩng và không ít người lê lết
Theo kiểu nói của người xưa trong cái rủi có cái may (còn nói sách Tàu thì là nhắc truyện “Tái ông thất mã”) thôi thì người nào “tới” trước thì người kia đãi một chầu cháo có lóc – coi như là may vậy.