Cách nay khỏang 2 năm mình gởi cho TT và được đăng 2 ý kiến trong mục chính trị xã hội, được trả 300.000đ. Bây giờ trong "hòan cảnh" đọc lại thấy sao mà buồn quá.
Ai rãnh thì coi, có cao kiến gì thì giúp với
Cần một chính sách nhân sự đột phá
Coi chừng chỉ lo mua thiết bị
Thứ Ba, 28 tháng 10, 2008
Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008
Mưu sinh

Mới hôm qua thôi, những hình ảnh này các bạn sẽ không tìm thấy ở một vùng quê xa xôi như Tân Tập, vì hôm qua thôi em chỉ biết bắt còng, bắt cá để phụ mẹ nuôi vịt nuôi gà, rồi chiều chiều cùng vài đứa trong xóm chơi nhảy dây, búng thun...và mơ được ăn cái bánh xèo
Đây là sản phẩm của cái gọi là đô thị hóa nông thôn, người dân mất đất, không nghề nghiệp, phải sống tạm bợ bằng những nghề đơn giản, cuộc sống bấp bênh theo từng buổi chợ.
Cái khéo léo của em làm cho ta cảm thấy có cái gì đó buồn buồn. Chiều chiều với những cái bánh xèo tròn trịa trao cho khách, chắc khó cho em tạo được những cái điểm mười đem về khoe mẹ.
Đây là sản phẩm của cái gọi là đô thị hóa nông thôn, người dân mất đất, không nghề nghiệp, phải sống tạm bợ bằng những nghề đơn giản, cuộc sống bấp bênh theo từng buổi chợ.
Cái khéo léo của em làm cho ta cảm thấy có cái gì đó buồn buồn. Chiều chiều với những cái bánh xèo tròn trịa trao cho khách, chắc khó cho em tạo được những cái điểm mười đem về khoe mẹ.
Tương lai của những đứa trẻ này không biết sẽ về đâu?
Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2008
Phút 89
Cuộc "chạy" gần kết thúc
B có lẽ đã chạy xa rồi!
Mình chạy không kịp B, vì vài người cản lối
Ai đó đang chạy vào, nhưng sao mà yếu ớt thế, thấy họ chạy lừ đừ mình cứ xót cả ruột
Những phút cuối cùng mình cố gắng đá phản lưới nhà bằng cách tạo một hình ảnh "khó chơi" đối với một số người có ảnh hưởng, để họ đẩy phụ mình ra xa, nhưng xem chừng họ thì không ưa mình, mà cũng không có ai ưa họ.
Bây giờ thì lục lọi binh thư, ngẫm thấy có lẽ mình đang trong thế: bất tri bỉ nhi tri kỷ, nhất thắng nhất phụ: tức là biết mình mà không biết người thì năm ăn năm thua!
Còn xem vài phút bù giờ nữa
B ơi, anh muốn đãi cháo cá cho cô em quá.
B có lẽ đã chạy xa rồi!
Mình chạy không kịp B, vì vài người cản lối
Ai đó đang chạy vào, nhưng sao mà yếu ớt thế, thấy họ chạy lừ đừ mình cứ xót cả ruột
Những phút cuối cùng mình cố gắng đá phản lưới nhà bằng cách tạo một hình ảnh "khó chơi" đối với một số người có ảnh hưởng, để họ đẩy phụ mình ra xa, nhưng xem chừng họ thì không ưa mình, mà cũng không có ai ưa họ.
Bây giờ thì lục lọi binh thư, ngẫm thấy có lẽ mình đang trong thế: bất tri bỉ nhi tri kỷ, nhất thắng nhất phụ: tức là biết mình mà không biết người thì năm ăn năm thua!
Còn xem vài phút bù giờ nữa
B ơi, anh muốn đãi cháo cá cho cô em quá.

