Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

8/3

Hôm nay ngày 8 tháng 3 - Ngày tôn vinh cho một nửa nhân loại không phải là đàn ông.
Định chúc mừng cho vài người, nhưng không biết chúc như thế nào cho...đáng, nên thôi vậy
Ngày 8/3, giữa muôn vàn người phụ nữ hiện đại ngày nay, bổng nhớ lại người xưa, người xưa không của mình - người con gái của Hữu Loan. 
Hãy chỉ cho tôi thấy dưới vòm trời này, ở đâu có người con gái tuổi mười sáu có "nụ cười xinh xinh, bên anh chồng độc đáo" mà ngày cưới chỉ mặc đồ quân nhân, còn nàng thì không đòi may áo mới. Anh chồng ấy, học rộng, tài cao và ngang tàng khí khái.
Người con gái đó, tóc chưa đầy búi, nhưng biết vá áo cho chồng và tự tay giặt đồ cho chồng nơi bến sông,  công việc mà con gái ngày nay chỉ cần một cái ấn nút và vài lời kêu ca...
Không thấy Hữu Loan nói về "khuôn trăng" hay "nét ngài"  của người vợ trẻ  hơn mình 16 tuổi, chỉ biết là ngày tiễn chồng ra trận, nàng lặng lẻ đứng nhìn theo, rồi chìm dần trong chiều tím...
"Lấy chồng thời chiến binh/Mấy người đi trở lại/Lỡ khi mình không về thì thương người vợ chờ bé bỏng chiều quê... " Nàng  vẫn giặt áo ở bờ sông, rồi trợt té. Một tai nạn chết người rất bình thường trong thời ly loạn, làm cho sự  tiếc thương càng thêm bức bối, để nhà thơ nghẹn ngào thốt lên  sao "không chết người trai khói lửa /Mà chết người em gái nhỏ hậu phương ... Sự đời thường như vậy, kẻ xông pha giữa  lằn tên mủi đạn thì vẫn trơ trơ, còn người bị nạn chưa hẵn là người trong vùng nguy hiểm nhất...và người ta có thể chia sẻ nhau mọi chuyện, trừ nỗi đau thể xác.

Người con gái của Hữu Loan đã chết. Những người con gái như vậy chắc là có, nhưng ở xa lắm.
Hữu Loan cũng đã chết, nhưng "Màu tím hoa sim", vẫn còn cắt vào tim người đọc, nhất là hôm nay - 8/3./.