Cưng con thì ai cũng cưng, nhưng con càng lớn thì nó càng lơ với cái sự cưng của mình
Còn con cưng thì khác, con cưng thường nhát gió kỵ sương, biếng ăn khó uống...và thường thì khó dạy.
Ở nhà chúng như ông hoàng bà chúa, mọi việc có "nô tỳ" già hầu hạ, đến lúc đi làm thì như đi chơi, bị la mắng thì xụ mặt, mét mẹ mét cha, cậy cô, dựa chú coi trời bằng vung.
Làm sao dạy con cho chúng tự đứng trên đôi chân của mình?
Nghe nói dân Tây thì sớm dạy con tự kiếm tiền, tự sống, có ít ăn ít có nhiều ăn nhiều, tự bay tự chạy.
Dân mình không dám lùa con ra đồng tự kiếm ăn, không phải không biết hệ lụy biến sự cưng con thành con bị nhiễm thói con cưng, mà vì cho ra đời khi nanh chưa mọc, vuốt chưa bén thì sợ nó bị làm thịt chưa đầy 24h.
Có lẽ vì vậy mà bây giờ trong nhà ngoài phố dầy đặc con cưng.
Làm bạn với con cưng thì phải biết chìu
Làm thầy của con cưng dễ ăn đòn.
Làm vợ chồng của con cưng thì phải biết làm osin
Còn làm mẹ con cưng thì phải có sữa cho chúng bú tới già.


