Thứ Hai, 27 tháng 5, 2013

Con cưng

Cưng  con thì ai cũng cưng, nhưng con càng lớn thì nó càng lơ với cái sự cưng của mình
Còn con cưng thì khác, con cưng thường nhát gió kỵ sương, biếng ăn khó uống...và thường thì khó dạy.
Ở nhà chúng như ông hoàng bà chúa, mọi việc có "nô tỳ" già hầu hạ, đến lúc đi làm thì như đi chơi, bị la mắng thì xụ mặt, mét mẹ mét cha, cậy cô, dựa chú coi trời bằng vung.
Làm sao dạy con cho chúng tự đứng trên đôi chân của mình? 
Nghe nói dân Tây thì sớm dạy con tự kiếm tiền, tự sống, có ít ăn ít có nhiều ăn nhiều, tự bay tự chạy.
Dân mình không dám lùa con ra đồng tự kiếm ăn, không phải không biết hệ lụy biến sự cưng con thành con bị nhiễm thói con cưng, mà vì cho ra đời khi nanh chưa mọc, vuốt chưa bén thì sợ nó bị làm thịt chưa đầy 24h. 
Có lẽ vì vậy mà bây giờ trong nhà ngoài phố dầy đặc con cưng.
Làm bạn với con cưng thì phải biết chìu
Làm thầy của con cưng dễ ăn đòn.
Làm vợ chồng của con cưng thì phải biết làm osin
Còn làm mẹ con cưng thì phải có sữa cho chúng bú tới già.

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Ngu đột xuất.

Khi bất ngờ không tính được người đối diện mình mấy tuổi khi biết năm sinh, ta có thể cười mình là ngu đột xuất. Cái ngu này thường rất dễ vui vẻ chấp nhận
Nhưng nếu đập cái nhà cũ để xây cái mới to hơn, tốn kém hơn, đẹp hơn nhà thằng hàng xóm mà cố giữ nguyên cái móng thì người ta nói là ngu căn bản
Cái ngu đột xuất thì chỉ cần nhắc nhở, còn cái ngu căn bản thì bó tay.
"Con lú có chú nó khôn" nếu chịu học hỏi thì cái ngu nào cũng không sợ.
Còn lú cả nùi: từ ông cho tới cha chú con cháu thì không mạt từ đường mới là lạ.


Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Thấu hiểu và sẻ chia


Slogan "Thấu hiểu và sẻ chia" có lẽ rất phù hợp cho mọi người trong tình hình khó khăn hiện nay. 
"Thấu hiểu" khó khăn để sống tiết kiệm tối đa, học hỏi nhiều hơn để thích nghi và làm việc tích cực hơn để tồn tại
"Sẻ chia"...cái gì nhỉ? thường thì người ta nói sẻ chia thành quả sau khi cùng nhau hợp tác làm việc. Thành quả ngày càng teo tóp thì sự sẻ chia ngày càng trở nên quí và hiếm.
Khi sự ức chế ngày càng thường trực, con người dễ nổi khùng với nhau, họ tranh nhau từng chút quyền lợi, sẵn sàng ra đòn để chiếm đoạt. Những ai từng bị chiếm đoạt thường không có lòng tin vào sự chia sẻ
Hứa hẹn càng nhiều thì lòng tin càng ít.
Suy cho cùng, "lắng nghe", "thấu hiểu", "cảm  thông"...tuy khó nhưng có thể làm được, còn "sẻ chia" thì khó hơn, nó đòi hỏi có lòng tin, tin vào người và quên bản thân mình.
Trước Chúa Trời ai cũng thề mãi mãi sẽ...
Sau lưng Chúa???


Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Mẹ xưa, Mẹ nay

Mẹ xưa với bầu sữa ngọt với tiếng tiếng ầu ơ trên chiếc võng đưa con vào giấc ngủ, tóc mẹ xưa chỉ có mùi hoa cỏ trong vườn xen với mùi da nắng khét, bàn tay mẹ xưa chai cứng vì lam lũ...
Mẹ xưa đánh đau khi con có lỗi, hôn lén khi con ngủ
Mẹ xưa thức trắng đêm bên đứa con nóng sốt, với nồi cháo cảm nhiều hành tiêu...
Mẹ xưa dạy con ăn ở hiền lành, thương yêu ông bà cha mẹ, nhịn nhường bè bạn, quí mến xóm giềng
Mẹ xưa vui khi con đi học, buồn khi con mê chơi.
Mẹ xưa, giờ không còn nhiều...
Mẹ nay,
Không còn biết ầu ơ...; 
Khi con bệnh gởi bà, không cơm thì cháo bịt; 
Muốn con điểm mười, hơn anh, vượt bạn...;
Mẹ nay đẹp hình hài, nuôi con khỏe, dạy con khôn...
Nhưng ít khi làm Mẹ.




Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Đại sứ...

Hồi còn đi học, ông thầy dạy rằng muốn viết đơn thư thì nên đóng vai sếp, tức là muốn gởi đơn cho giám đốc thì phải đóng vai giám đốc, muốn gởi cho tổng bí thư thì nên đóng vai ông ấy khi xem thư.
Viết thư không thành công thì do đóng vai không đạt, không thấu được...tim của của người  nhận đơn.
Mấy hôm nay thấy người ta bàn về đại sứ du lịch thấy hay hay, người thì nói nên biến VN thành "nhà bếp của thế giới", kẻ hô nên dọn sạch giật đồ ăn xin...nhưng hình như người ta bàn nhiều là nên chọn mấy cô có thân hình bốc khói làm nhiệm vụ này.
Cái đích cuối cùng của quảng bá du lịch là du khách đi tới xứ mình, xài tiền trên xứ mình và hẹn ngày trở lại.
Vậy du khách cần gì ở VN?
Có ai thống kê xem tỉ lệ du khách nam/nữ/già/trẻ là bao nhiêu khi tới VN? Nếu chỉ vì những LNK, NT mà tới VN thì xem ra chỉ cần xây dựng một loạt nhà nghỉ đủ loại sao, chứa đầy chân dài là OK ngay.
Tự hỏi, khi đi du lịch mình muốn gì? chắc ai cũng muốn biết cái lạ, cái hay, cái độc đáo của nơi mình tới chứ chân dài, chân ngắn nơi nào mà không có.
Ai cũng nói phải tư duy đột phá, phải đi tắt đón đầu...vậy mà rùng rùng chạy theo đường mà thiên hạ đi từ thế kỷ trước mà lại cho là hợp thời
Nhiều được gọi là đại gia nhờ bán đất tổ tiên ông bà. 
VN có thành cường quốc du lịch theo kiểu "...luôn biết đàn ông muốn gì và cần gì" hay không?
Mình thấy thích câu ai đó nói, muốn làm du lịch tốt, trước hết lo làm một mớ cầu tiêu cho đàng hoàng...
Xin đừng biến VN thành "nhà thổ của thế giới"!








Hoa









Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Bốn điều nên bỏ

Đọc Tứ Vô của Đức Khổng Tử: Vô Ý, Vô Cố, Vô Tất, Vô Ngã.
Để nguyên thì có 4 cặp, có 8 chữ, diễn ra thì muôn trùng chữ nghĩa.
Vô Ý: bỏ đi cái ý trước, ý cũ trong đầu để lắng nghe cái mới.
Vô Cố: cứ khư khư một mớ mũ để chụp lên đầu thiên hạ: đồ con nít ranh, đồ già lẩm cẩm đồ phản động, đồ...đồ...thì muôn đời sẽ là đồ...cố chấp.
Vô Tất: "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên" không ai có thể chỉ có đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác mà không hề thất bại, mọi sự tính toán của con người đều xào nấu từ kinh nghiệm của quá khứ, mà tương lai thì vô định, hiện tại chưa có công thức cho tương lai.
Vô Ngã: nếu ai cũng bỏ được cái tôi ích kỷ, ai cũng nhường nhịn nhau thì chắc không đến nỗi...kẹt xe, nhưng bây giờ cái tôi của nhiều người là vĩ đại, ai vô tình xúc phạm có khi phải trả giá bằng mạng sống.
...
Bốn điều nên bỏ, chưa bỏ được điều nào.
Lòng người chưa bình an thì thiên hạ còn loạn lạc.
Càng đọc, càng nghĩ càng xót xa. 

Thứ Tư, 8 tháng 5, 2013

Lẻ một

Hôm nay là ngày thứ một năm lẻ một của mình tại sở làm mới.
Nó bắt đầu một vòng quay mới, nhiều khó khăn trắc trở hơn.
Kinh tế khó khăn, các Cty xung quanh mình cũng đang chật vật xoay xở nhằm cắt giảm chi phí tối đa để tồn tại: cắt thưởng, cắt du lịch, giảm sinh hoạt phí, bớt nước, giảm điện...nhiều thay đổi để thích ứng được áp dụng, cả những thay đổi cầu may nhằm thay đổi số mạng nhờ tâm linh
"Có thực mới vực được đạo" ngày càng lấn át văn hóa doanh nghiệp, người ta không thể chơi vui, khi chưa no đủ.
Trên trời, gió mây vẫn vần vũ, thần thánh cũng bớt linh do hạ giới không còn nhiều đồ cúng. 
Tương lai vẫn là màu xám...
Mọi trận đấu đều hấp dẫn, ít nhất là với đối phương của họ. 


Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Gánh nước

Bây giờ ít người gánh nước, thường thì chở nước bằng xe gắn máy, hoặc xe bồn. Còn gánh như cô này thì cực hiếm: áo hồng, thùng xanh!!!
Ráng đi, bao giờ xứ mình công nghiệp hóa xong thì cô khỏi gánh nước nữa



Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

Tự nguyện.

"Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng
Nếu là hoa, tôi sẽ là một đóa hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm
Nếu là người, tôi sẽ chết cho quê hương..."
Bài hát Tự Nguyện của Trương Quốc Khánh, nhạc và lời đều không hào hùng, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát như một lời thề từ trái tim, không cần giơ nắm đấm mà hét "xin thề" như nhiều  người vẫn làm.
Người lính, bao giờ cũng vậy, họ đi lính, có thể có nhiều lý do, nhưng khi họ chiến đấu thì chỉ có quê hương đất nước và đồng đội. Họ chết vì quê hương và thường chết trong tay đồng đội
Người lính tham gia chiến cuộc, nhưng họ không phải là người gây nên chiến tranh.
Tổ quốc là đất nước quê hương, có biên cương lãnh thổ.
Tổ quốc không của riêng ai.
Khi Tổ quốc lâm nguy, người lính lại ra trận, chiến đấu và hy sinh.
Thắng thua là chuyện thường tình trong binh nghiệp, nhưng chết cho Tổ quốc bao giờ cũng là anh hùng.