Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

Khán giả

Người thì đẹp, hát thì hay
Khán giả ngồi đó.
Không bàn, không cãi, không cười, không khóc.
Nửa đời làm khán giả, gần mãn tuồng mới biết "lộng giả thành chân".
Đâu đây lời của Phật: niềm vui trong đau khổ
Sao thấy mình như con bò, sau mỗi sáng, mấy con mập hơn mình thì mất tích
Vậy mà sau mỗi chiều no bụng con nào cũng tung tăng nhảy nhót vô chuồng...

Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

Mai mất.


Ông già nhà bên có cây mai, Tết năm rồi hoa vàng rực rỡ, nay chết mất rồi.
Người ta nói mai xài thuốc nên nở đẹp mấy ngày Tết, người không rành thuốc nên cây chết, chết từ từ dù vẫn tưới tắm mỗi ngày.
Chỉ khác là không chết khô.



Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

Vì cái gì?

Đã lâu đi làm không còn nghe phải "vì nước vì dân"...
Chỉ nghe họ nhắc nhau, hết lòng hết sức vì cái chỗ làm của mình, tức là vì công ty đang trả lương cho mình
Công ty sống mình sống, công ty chết thì mình kiếm...công ty khác. Nhưng chung qui còn làm ngày nào thì dóc hết sức ngày đó.
Công ty còn sống, thì còn nộp thuế, thuế góp phần nuôi sống bộ máy quản lý đất nước. Nhưng không hề nghe họ nói vì đất nước.
Công ty này sống sẽ kéo theo vài công ty khác sống, nhiều công nhân có việc làm để sống. Nhưng không hề nghe họ nói vì dân.
Họ vì cái gì mà lao tâm khổ tứ để mà cưng mà yêu mà chìu khách hàng đến như vậy?
???
Sách nói họ vì lợi nhuận!




Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Khách lạ


(Viết tiếp Ngôi nhà)
Ông chủ nhà lại cặm cụi bên mớ đồ chơi tự chế của mình, lau chùi sửa chữa cái cũ, rồi mầy mò làm cái mới. Lão cười một mình với hình thù quái dị của món đồ chơi  tự làm, có khi lão trầm ngâm với món nào đó rồi cất sâu và góc, không muốn ai thấy
Hôm đó lão vẽ tranh, một bức tranh trừu tượng với gam mà xám, có những vòng, những đường, những bệt  tối màu mà thoạt nhìn có thể giống cảnh chiều mưa nơi xóm vắng, hay lấp ló những trong khói bụi với những mặt người xanh xao, cũng có thể giống đôi mắt mở to trong đêm tháng mười lặng lẽ...
Lão ngồi sát vách, trong góc nhà, cứ bần thần nhìn bức tranh dang dỡ
Lão không hề biết, có một người khách đã bước vào nhà tự lúc nào, đang tò mò nhìn và cố hiểu mấy món đồ chơi không giống hàng chợ mà chủ nhà để khắp nơi, có lúc cô cười mĩm, có lúc nhăn mày...Ba lô vẫn trên vai, lưng áo vẫn còn ướt mô hôi, mái tóc dài bới gọn, đôi mắt đượm buồn mang nỗi niềm gì đó 
Cô ta nhẹ nhàng đặt món đồ chơi vào chỗ cũ, nhẹ nhàng chào tạm biệt, nheo mắt hứa sẽ gì đó nghe không rõ rồi lẹ làng quay lưng
Lão ngước vội ra cửa nhìn theo, bàn tay vô thức phệt một nét dài, màu sáng trên bức tranh dang dở, mà thoạt nhìn giống như ánh chớp trong chiều mưa giông...