Người...Pháp có câu: "Nếu…mà được thì ta có thể nhét Paris vào cái chai" Chắc họ nói câu này để cho nhắc cho con cháu họ hãy chấp nhận sự thật (dù cho phủ phàng) để vươn lên, đừng có nghĩ rằng "cá sẩy là con cá bự", cũng như đi thi lỡ rớt thì đừng có nếu...BGK thì...
Phàm hễ đi thi thì ai cũng muốn ăn, không ai muốn thua. Dù người đi thi cho có, không đầu tư chuẩn bị gì cả, nhưng phút cuối, vẫn hồi hộp nghe ngóng kết quả, với một tâm trạng…biết đâu BGK…
Cuộc thi nào rồi cũng khép lại, với đầy đủ hỉ nộ ái ố, bởi ai cũng có lý khi cho rằng…mình giỏi hơn. BGK cũng là những con người, mà người thì không ai tròn vo như trái bóng. Cái cơ chế đưa "ghế" làm BGK đã từng làm nhiều cuộc thi cười ra nước mắt (mình cũng đã từng) và nên "thông cảm" cho người phải khảo mà không…dám.
Đi thi, một kết quả xấu chưa phải là đáng buồn, nếu mình biết rõ cái yếu. Còn đi thi đấu mà hời hợt, thì có mang về giải thưởng thì coi chừng hại hơn với tâm lý "kiêu ngạo" về theo.
Xin nhắc ai đó "thanh giã tự thanh, trọc giã chi trọc". Vì thế, được khen nhiều chưa chắc là giỏi, mà có bị chê cũng chưa chắc là dở.

Không cãi thì tức, mà cãi BGK thì...chưa biết đi thi.
Không cãi thì tức, mà cãi BGK thì...chưa biết đi thi.
Cả nhà đều nóng thì chỉ có cháy, lần sau đề nghị thi gần bên Cần Đốt cho...an toàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét