Tôi đi học bằng xe gắn máy, viết bằng tay, đọc bằng mắt (có kiếng) và đầy đủ dụng cụ…hỗ trợ, chớ không phải như Nguyễn Ngọc Ký ngày xưa phải vất vả đến trường với đôi tay bại liệt.
Nguyễn Ngọc Ký học để làm thầy Ký, còn tôi đi học để làm…giấy tờ.
Bạn học tôi có người học để trả "nợ nần" trong hồ sơ, hoặc do hết thời gian để "né" và không ít người chỉ vì cái sổ…hưu. Nhóm này nhìn đầu thì biết già khụ nên gọi là nhóm…già đầu. Tuy đã làm việc tới gần…già mà bằng cấp vẫn còn thiếu thốn nên phải học cho xong trước khi về đuổi gà cho vợ.
Già đầu nhưng rất dễ thương, và cực kỳ lễ phép, trước thầy cô (dẫu có bằng tuổi con) vẫn xưng em ngọt ngào như thuở còn tiểu học.
Một nhóm khác, trẻ người nhưng lại…già đời. Vào học thì búng lách tách cái láp tốp, thỉnh thoảng lép nhép mấy tiếng tây, hỏi ra cái gì cũng biết, đặc biệt là nhìn đám bạn học già đầu chỉ bằng nửa con mắt pha lẫn chút thương…hại (!).
Dẫu già đầu, xem việc học như nghỉ giải lao giữa 2 chầu nhậu, giả dại khờ trước chuyện thị phi, cố ra vẻ cho…già hơn để thầy cô thương hại nhằm cho an cái thân già, hay dù cho quá già đời, thông thạo cổ kim, học hành như đi dạo thì cũng phải ngồi đây cho đúng ghế!
Còn mình? 110 km đi về mổi ngày, như tập…đua xe thôi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét