Trên mâm, thức ăn còn lại không nhiều, có một con giòi còn sống đang ngo ngoe, công nhân la lên: cơm có giòi! Vài chục công nhân hưởng ứng, bảo vệ công ty lập lại trật tự, công nhân la lên: bảo vệ đánh công nhân…
Thế là công an, công đoàn, y tế phải bỏ giấc ngủ trưa tất tả chạy vào công ty.
Con giòi sống, trong mâm cơm chín!
Cả chục con người chụm đầu nhìn nó, nhưng không ai dám chắc con giòi vô mâm cơm bằng cách nào.
Con giòi vẫn vô tư nhảy nhót, nó đâu biết chủ công ty thì xót ruột, nhà thầu nấu ăn thì nhăn mặt, ban bệ nhà nước thì đau đầu.
Đầu tôi cũng đau, và văng vẵng như tiếng con giòi: Hởi con người, đừng xem nhau như…giòi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét