"Ngôn từ chợ búa", "nói năng chợ búa"...là hàm ý nói về sự giao tiếp thô lỗ và...chợ búa.
Những ngôn từ gọi là chợ búa mà người phang nhau thường với một "tâm tư" rất sòng phẳng: "đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy" còn ra chợ thì phải...sao đó để không bị ăn hiếp.
Tôi ít đi chợ, đi thì ít mua, mua thì ít khi...trả giá là ám ảnh bởi sợ câu hù từ khi chưa biết chợ: trả giá coi chừng bị chửi...
Nhưng, theo ông bà dạy: "trai khôn tìm vợ chợ đông, gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân" thì rõ ràng, chợ là nơi mà các đấng nam nhi nên tìm tới nếu muốn tìm được vợ đảm đang.
Đọc bài Lặng người vì thầy cô phát ngôn 'hàng chợ" mình thấy ức cho chữ chợ được dùng trong trường hợp này. không lẽ cứ ăn nói thô tục là "chợ"? đất nước càng phát triển thì đô thị hoá tăng, chợ búa nhiều, dân...chợ tăng, "khách hàng là thượng đế" là phương châm của dân chợ đã làm cho việc đi chợ trở nên thoải mái hơn và ngày càng có nhiều người đi chợ rồi mua đồ...không/chưa xài đôi khi chỉ vì cảm mến cô/anh bán hàng đó thôi.
Quơ đũa cả nắm là cách nói/cách viết/cách làm gây khó chịu cho người vô can.
không ra chợ sao gặp thiên thần?
Lặng người vì thầy cô phát ngôn 'hàng chợ'
Thầy cô giáo, họ cũng là con người, cũng có những hỉ nộ ái ố, tuy nhiên việc mang ngôn ngữ "hàng tôm hàng cá" vào lớp học để chỉ trích học sinh quấy rối là điều phản giáo dục, không nên làm.
Hải Anh, học sinh Trường PTTH A. cho biết: "Bình thường, cô giáo dạy văn của em rất hiền lành, khi có bạn nào hỏi bài cô chỉ bảo rất nhiệt tình. Tuy nhiên, gần đây cô rất hay cáu, một hôm khi đọc một đoạn thơ, cô hỏi bạn B. nêu ý nghĩa của đoạn thơ đó, bạn B. không nói được cô bèn mắng bạn là ngu như chó. Các bạn trong lớp em tự nhiên im bặt vì quá choáng, không nghĩ là những ngôn từ như thế lại được thốt ra từ chính miệng cô giáo của mình, lại là cô giáo dạy văn - kỹ sư tâm hồn chứ".
| Ảnh minh họa (vinh.edu.vn) |
Bạn Nam, trường PTTH H. vẫn còn nhớ mãi câu nói nổi tiếng của thầy chủ nhiệm (giờ là hiệu trưởng): "Vào tiết dạy Toán của thầy, em vì kém toán nên hay quay ngang quay ngửa, thầy bực mình quá mắng em: "Em có còn là con người không". Em nghĩ mà cứ ấm ức mãi. Câu đấy không hề nặng nề nhưng mà nghĩ kỹ thì đau lắm nha, thế nhưng nó còn tệ hơn câu "Em giống loài cầm thú" mà thầy chủ nhiệm em "tặng" một bạn khác cùng lớp khi bạn này quá nhiều lần lên bảng mà không làm nổi một con Toán".
“Tội nghiệp ba mẹ mấy người, cho mấy người chỉ việc ăn, học mà học ngu như bò, thà nuôi chó còn sướng hơn!”, một học sinh lớp 6 sau khi bị cô chủ nhiệm “dạy dỗ” đã khóc kể với chúng tôi như thế. Nhiều em khác cũng sụt sùi tương tự khi bị cô, thầy la rầy, mạt sát…
http://vietnamnet.vn/vn/tin-nhanh/21322/lang-nguoi-vi-thay-co-phat-ngon--hang-cho-.html

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét