Đất nào thì cỏ nấy, rau nào thì sâu nấy còn người nào thì việc nấy, câu nói đơn giản, dễ hiểu, nhưng khó làm theo...
Hãy nhìn bọn trẻ ngoài đường: trong khi người lớn thì vất vã để bỏ rượu, thuốc lá…thì chúng lại lao đầu vào với một ý nghĩ là để tự khẳng định. Là chứng tỏ mình lớn, là không thua ai…trong khi việc của chúng là học và chơi thôi.
Ngẫm qua chuyện người lớn việc lớn thì thấy: nếu người Đức chỉ chú ý tới nét đẹp của tờ “giấy khai sinh” thì anh chàng “trôi sông lạc chợ” khó mà tới chức
Phó thủ tướng nước Đức, còn người Mỹ nếu chỉ chú trọng da vẻ, quần áo, thì “đen đúa” như ông Obama muôn đời không bén mãng được tới cổng Nhà Trắng.
Chung qui, Đức hay Mỹ, họ chỉ học…lóm Việt Nam thôi (hehe), vì ông bà ta có dặn, chớ xét người qua quần áo, hay “cái nết đánh chết cái đẹp” họ đem về xứ họ chế biến thành câu châm ngôn “xét việc, không xét người” để huấn luyện cho mấy tay làm nhân sự: tuyển nhân viên làm được việc chứ không cần nhân viên đẹp…mã (mã khai sinh lẫn mã ngoài) vì “tốt mã rã đám” (họ lại bắt chước ông bà mình, khakha) Làm “lính”, anh cứ “chửi” sếp, không sao cả, thậm chí còn lên lương nếu công việc anh hoàn thành xuất sắc.
Một điều hiễn nhiên mà ai cũng biết là “muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học” như để khỏi phải hố khi vào nhà hàng mà không ránh ăn uống thì cứ nhìn người làm sao, ta làm giống như vậy, còn “dốt làm mặt lanh” có ngày là trò cười cho thiên hạ như…uống nước rửa tay, sau khi ăn hải sản...mà nuốt vào rồi không dễ ói ra.
Làm ngược thì kết quả ngược, họ to mình nhỏ, họ giỏi thì mình dở...
Dễ hiểu.