Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Anh

Bẵng đi hơn 10 năm, hôm nay tình cờ gặp lại.
Anh vẫn vậy, nụ cười luôn nở trên môi, không tươi tắn nhưng thường trực, nó  vừa đủ làm người ta cười lại với anh một nụ cười kém tươi hơn. 
Ánh mắt anh rất chân thành, có vẻ như vừa thương cảm, vừa khích lệ người dối diện, làm cho ai cũng nhìn lại anh với cái nhìn thương cảm hơn và chân thành hơn. 
Anh cất lời chào tôi, tiếng chào không thay đổi sau nhiều năm không gặp, tôi cũng buột miệng chào anh - tiếng chào không rõ lời.
Sau hơn mười năm, anh vẫn vậy. Không danh vị, nhưng vẫn có nhiều người lấy anh để so đo chuyện đời.
Còn tôi, sau mổi lần gặp anh, tôi hay suy nghĩ miên man về hạnh phúc.



Thứ Bảy, 22 tháng 9, 2012

Đi Nha Trang

Tháng trước đi Nha Trang, chụp được mấy tấm hình. 

Thương  chú cá mập này lượn lờ trong lồng kính 

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

Lại đi chơi

Hôm nay thì chơi cấp công ty.
Cả nhà LHC hôm nay sẽ quậy phá ở Lotte Q7. Nghe đâu nơi đây mua sắm xem phim ăn uống thuộc hàng mắc mỏ của SG
Chi phí xem phim, chơi bolling, ăn uống đều được Cty lo với mục tiêu là giải stress cho mọi người.
Nhưng theo "định luật" bảo toàn và phát triển...stress, thì cái stress nhân viên sẽ không tự nhiên  mất đi mà sẽ phình to ra và chuyển sang cho mấy sếp cùng với cái...hoá đơn.
Trong thời buổi khó khăn này, được san sẻ stress cho sếp cũng là điều may mắn, khakha.


Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2012

Phổi dừa


Má nấu chè mừng đầy tháng cháu nội, ngâm đậu, lựa nếp, làm nước tro...
Trái dừa lên mộng nhỏ, nên có cái phổi
Mình men tới, nói lâu quá rồi con không ăn cái phổi dừa. Má bóc đưa mình nguyên cái, hương vị vẫn như ngày nào ngọt ngọt, bùi bùi
Ngày xưa Má đông con, nên cái phổi dừa ấy thường chẻ làm tư.
Phổi dừa càng lớn thì cơm dừa càng mỏng, cơm dừa mỏng thì má buồn vì dừa ít cơm, nhưng bù lại mấy đứa con lại vui.
Sự đời là vậy. Niềm vui thường chen nỗi buồn, 
Hôm nay, một mình mình ăn phổi dừa của Má đưa. 
Ngọt lạ lùng  Má ơi.