Bẵng đi hơn 10 năm, hôm nay tình cờ gặp lại.
Anh vẫn vậy, nụ cười luôn nở trên môi, không tươi tắn nhưng thường trực, nó vừa đủ làm người ta cười lại với anh một nụ cười kém tươi hơn.
Ánh mắt anh rất chân thành, có vẻ như vừa thương cảm, vừa khích lệ người dối diện, làm cho ai cũng nhìn lại anh với cái nhìn thương cảm hơn và chân thành hơn.
Anh cất lời chào tôi, tiếng chào không thay đổi sau nhiều năm không gặp, tôi cũng buột miệng chào anh - tiếng chào không rõ lời.
Sau hơn mười năm, anh vẫn vậy. Không danh vị, nhưng vẫn có nhiều người lấy anh để so đo chuyện đời.
Còn tôi, sau mổi lần gặp anh, tôi hay suy nghĩ miên man về hạnh phúc.
Còn tôi, sau mổi lần gặp anh, tôi hay suy nghĩ miên man về hạnh phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét