Thứ Bảy, 29 tháng 1, 2011

Ông cống


Không phải là ông hương cống ngày xưa văn hay chữ tốt, mà có được ông cống là cả vùng hãnh diện. Cũng không dám phạm thượng tới ông nghè mà tên tuổi có khi được tạc vào bia đá ở Văn miếu
Ông cống đây là ông chuột cống. Lũ này lên hàng…ông không phải nhờ tài mà nhờ tật, cái tật do cha  sanh mẹ đẻ nó, là phải gặm mọi thứ trước mặt bất kể dơ hay sạch, lành hay rách… nó phá từ cái mới tượng hình cho tới cái nằm trên bàn thờ tổ tiên hàng thế kỷ….
Từ cổ chí kim, chuột chưa bao giờ được xem là động vật hữu ích (trừ chuột bạch) nó được xếp vào loài...phá hại, vì nó hại quá nên người ta lại sợ, sợ không biết chừng nào có cắn phá bồ lúa của mình nên cầu mong nó rũ lòng thương…bớt hại, rồi không ai bảo ai cứ tôn nó lên làm ông, biết đâu nó sẽ hiền lại không chừng. Từ đó, lũ chuột nghiểm nhiên được khoác "danh hiệu" Ông tý, còn HVH thì gọi là...ông cống (kèm một lạy tạ tội vì phạm húy với các Ông cống tiền bối)
Lũ ông cống này có đặc trưng là đầu nhỏ mà mình thì to, rất to. To đến nỗi trở nên dị dạng, đám mèo ngày xưa từng vờn ông cống làm vui thì ngày nay cũng giương mắt bé mà nhìn ông với cái nhìn khó tả, tôi trộm thấy thấp thoáng trong mắt lũ mèo kia thì cống chỉ là chuột - một con chuột dị thường, với sự phát phì bất thường kèm theo biến đổi vùng hầu họng nó không còn phát âm "chuẩn" chí chóe như ngày nào mà tiếng nó trở nên khác lạ, lạ đến nỗi những con mèo già rụng răng cũng phải nghểnh cổ lắng nghe, ra chiều thấm thía…
Tết năm mèo, nói chuyện mèo sợ…ông cống.
Một chút vui, có khi đêm nay về mình ngủ được chăng?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét