Thế mới biết, làm cái nhà, thì phải xem giàn mống, cột, đà, mà quyết định cái gắn vô, chồng lên, đeo theo cho phù hợp, bởi muốn thêm thắt gì cũng không được quá sức chịu đựng của nó, nếu không muốn phải chống lún, trám trét sau này.
Mình coi công chuyện hàng ngày cũng giống như...xây nhà, xem cái cột, cái đà ở đâu thì cứ bám vào đó mà đeo, mà xây, và xem cột xem đà như vấn đề trung tâm, không đi xa quá vì sức mình có hạn.
Nhưng vấn đề trung tâm để bám vào giải quyết thì của quan không giống của lính. Quan là người chơi cờ còn lính là con cờ, con cờ chỉ cần đi đứng cho đúng ô, đúng chỗ, còn thế thần, mưu mẹo là vấn đề của quan.
Cái vấn đề trung tâm, thường nó trơ trơ đó, nhưng không phải ai cũng thấy, nên có lắm chuyện cười ra nước mắt: diễn giả thì nghêu ngao trên diễn đàn vì nói mãi nhưng thứ đại loại như…mặt trời mọc ở đằng đông, lặn ở đằng tây, "sức khỏe là vốn quí"; "giáo dục là quốc sách"; rồi "các anh phải làm sao, làm sao…" còn làm như thế nào thì chờ hoài không thấy ông chỉ dùm, nên mới có chuyện họp triền miên mà làm thì không được.
Nhưng vấn đề trung tâm để bám vào giải quyết thì của quan không giống của lính. Quan là người chơi cờ còn lính là con cờ, con cờ chỉ cần đi đứng cho đúng ô, đúng chỗ, còn thế thần, mưu mẹo là vấn đề của quan.
Cái vấn đề trung tâm, thường nó trơ trơ đó, nhưng không phải ai cũng thấy, nên có lắm chuyện cười ra nước mắt: diễn giả thì nghêu ngao trên diễn đàn vì nói mãi nhưng thứ đại loại như…mặt trời mọc ở đằng đông, lặn ở đằng tây, "sức khỏe là vốn quí"; "giáo dục là quốc sách"; rồi "các anh phải làm sao, làm sao…" còn làm như thế nào thì chờ hoài không thấy ông chỉ dùm, nên mới có chuyện họp triền miên mà làm thì không được.
Ở nhà thương, nhà trường hay nhà gì cũng vậy, nếu mọi người từ bác bảo vệ cho tới ông (bà) giám đốc đều thương người bệnh, vì học trò, lo cho thứ dân...thì xã hội bớt nhiều ca thán. Còn chăm bẳm phấn đấu làm vì cái giấy khen thì bố ơi, người ta chỉ chú ý làm hồ sơ cho đẹp, báo cáo cho kêu, để cấp trên vui lòng, cho cấp dưới vừa dạ, còn lại thì...mặc tình.
Mà đã mất nhiều thời gian cho hồ sơ thì giảm thời gian cho bệnh nhân hoặc học trò, giảm chi phí xà bông, tăng chi phí…"dầu mỡ" (bôi trơn ấy mà). Cho nên nhiều nơi, ngoài cái danh hiệu đạt chuẩn thì không có gì thêm.
Mà đã mất nhiều thời gian cho hồ sơ thì giảm thời gian cho bệnh nhân hoặc học trò, giảm chi phí xà bông, tăng chi phí…"dầu mỡ" (bôi trơn ấy mà). Cho nên nhiều nơi, ngoài cái danh hiệu đạt chuẩn thì không có gì thêm.
Em bị...bị gãy chân ư? thì vấn đề trung tâm của em là nhất nhất phải thực hiện đúng "y lệnh" của bác sĩ, mọi công việc, cho dù đó là chuyện sống chết của hôm qua thì bây giờ cũng phải gác lại.
Giống như thế trên bàn cờ, đôi khi phải bỏ pháo, bỏ xe nhưng giữ được tướng vậy. Thôi rồi ta lại nghêu ngao

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét