Năm nào mình cũng về cúng đình, nhưng năm nào cũng trễ, năm nay cũng vậy.
Tới nơi thì người ta dọn dẹp gần hết, không còn ông hương lễ nào tỉnh, ông mạnh "đô" còn đi đứng nổi thì cứ chấp tay vái vái mà không nói được câu nào, có ông quắt cần câu nằm queo trên ván...vài cô cậu đang nhảy nhót theo nhạc...
Chạy kiếm hộp quẹt đốt nhang, phủ phục lạy Thần 4 lạy và vái...(chỉ thầm thầm trong lòng thôi) Vái rằng: xin Thần phù hộ cho những người thân của mình, người đau mau mau lành, người lành tiếp tục khoẻ; làng xóm thương nhau, đất nước thanh bình; còn thế giới...thì Thần khỏi lo cũng được.
Mình không vái xin Thần phù hộ cho...giàu, vì tự biết mình không có "gan", nên chắc khó mà giàu, cũng không xin Thần khiến xui người này người nọ yêu thương mình, vì cũng chuyện yêu thương là duyên là nợ.
Từ lâu mình biết rằng, ngày cúng đình là ngày mình về để đốt nén nhang, cúi lạy tri ơn bậc tiền nhân khai phá mảnh đất mình đang sống, nên cầu xin thêm là vô lý, bởi việc của hậu sinh là giữ gìn và làm đẹp mảnh đất này, chớ xin hoài thì làm sao Thần yên nghỉ được.
Năm nay phá lệ một lần mong Thần chiếu cố.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét