Thứ Hai, 21 tháng 2, 2011

Tản mạn khen chê...

Cách nay 20 năm, mình được huấn luyện để tiếp một chuyên gia người Mỹ, ông này là thuộc một tổ chức phi chính phủ, đến để khảo sát coi đám tụi mình sử dụng hàng viện trợ như thế nào. Mình được dạy rằng,  khi mình có hàng viện trợ, phải lôi hết ra sử dụng,  đại kỵ cất vào kho,  phải dùng hết công năng của nó, có thể dùng thay thế cho dụng cụ mà mình không có, và đặc biệt là phải phát hiện ra cái dở của nó, tức là  ráng...chê cho đúng.
Quả là kỳ lạ, người ta cho hàng mình xài mà chê dở chỗ này, chỗ nọ thì quả là không phải phép, nhưng học thì phải hành, ngày tiếp vị khách đó cũng tới, và mình mạnh dạn...chê, và chê  rất  hăng: cái bàn sanh thiết kế ngang, không có độ nghiêng, và dịch chảy ngược lên lưng sản phụ. để khắc phục thì phải kê 2 chân trước của cái bàn, dĩ nhiên  cái bàn này không thể...OK được. Khi mình nói thì sếp cau mặt nhìn mình như  đầy thắc mắc, còn tay chuyên gia thì giấy bút ghi chép lại. Không biết là đúng hay sai, nhưng dẫu sao cũng là kỷ niệm.
Chiều nay Q rủ đi thăm một khu khám đa khoa, được trang bị khá hiện đại và sang trọng, ngặt nỗi, bài học năm nào lại hiện về, mình lại săm soi tìm cái để...chê. và đây là 2 cái mình soi được:
Một nơi, ngoài chuyện khám chữa bệnh còn là nơi quảng cáo cho hàng ngũ các đại gia đến đầu tư mà chỉ có một khu WC, quả là một lỗi nặng nề về thiết kế,  mấy tay đại tư bản khi đi tham quan chắc không thể mạnh dạn dùng chung  WC với bệnh nhân rồi.
Bước vào phòng khám, ngay tiền sảnh sang trọng, lộng lẩy,  mình cảm thấy phảng phất đâu đây chút gió mùa thu Hyroshima....đầy bất trắc, vì nó chình ình  một cái dấu hiệu cảnh báo phóng xạ mà tiếng anh gọi là X Ray Warning Signs.Thường thì cái gì nguy hiểm người ta hay cất giấu cho khuất mắt,  chứ  tay dọn lẫu bếp gas mà miệng thì kể chuyện...phỏng  lửa thì  cầm chắc dư mồi.  
Lời thật mất lòng, lỡ mang tiếng là...đại ca nên đâu có sợ dao. 
Khà khà.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét