Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

Thất tình cuối năm

Thất tình đây không là bị...bồ đá mà là bảy cái tình cảm của con người, nói theo nhà Phật đó là: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục. Nó hàng ngày biểu hiện ra bên ngoài cho thế giới xung quanh biết là ta còn là con người, chứ mai mốt "tiến hóa" hoàn chỉnh thành con robot rồi ai cũng trơ trơ (Robot không có thất tình mà chỉ còn...nhị tình là gật và lắc, vì nó chạy trên nền thuật toán nhị phân mà, he)
Cuối năm, kiểm tra xong, cơ quan trên dưới bắt đầu công việc kiểm điểm, xét thi đua, bầu bán rôm rả. Nhìn chung thì ai cũng tự kiểm là hoàn thành tốt nhiệm vụ, (dù trên tổng thể thì còn khá ê hề, khakha) cho nên phải bầu trong số người tốt đó ra người tốt nhất, tốt nhì, để mà tuyên dương cuối năm...
Phàm ở đời, khi làm việc cùng nhau ngày này qua tháng nọ, chuyện thấy thương, thấy ghét, rồi giận hờn, xéo xắc, soi mói  nhau là chuyện rất bình thường của con người, vậy mà cái hay là cuối năm vẫn 100% đồng ý anh GĐ là tốt nhất, PGĐ là tốt nhì, trưởng khoa phòng thì tốt ít, còn nhân viên thì chắc chắn là...sĩ tốt. (khen thưởng cuối năm vẫn còn là cuộc đua không cân sức, nên có khi thằng không họp nó cũng biết chắc như vậy...)
Chuyện bầu bán cuối năm, năm nào cũng vậy, sau cuộc họp là xì xào râm ran, chề nhún, xách mé...Âu cũng là biểu hiện của thất tình mà thôi.
Với mấy chục năm chinh chiến, mình có câu thần chú: "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc" nó giúp mình thanh thản, thoải mái với bất kỳ danh hiệu nào mà người ta bầu hay...gán cho!
Nín, sạch dơ tự mình biết mà...

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

CHUYỆN CUỐI TUẦN

 Ở  khu rừng nọ...
Sáng thứ bảy, có anh chàng, lang thang bên ghềnh đá...
Thấy nàng...
Sau chòm hoa trắng...
Chàng đến,  và họ có một cuối tuần vui vẻ.

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Gió đổi chiều

Thực chất các bác sĩ tuyến trên xuống làm thay là chủ yếu vì tuyến dưới không có con người, lại thiếu máy móc..."
Từ 26/5/2008, Đề án 1816 của BYT được xem như là một cứu cánh của tình trạng quá tải BV - Vì mục tiêu của đề án là “Cử cán bộ chuyên môn luân phiên từ bệnh viện tuyến trên về hỗ trợ các bệnh viện tuyến dưới nhằm nâng cao chất lượng khám, chữa bệnh”, tuyến dưới mà giỏi thì khỏi đi lên tuyến trên, thế là giảm được quá tải...báo chí cũng có vô số bài tung hô, chỗ này chỗ nọ giảm quá tải từ X% tới XX%...(xem ở đây, ở đâyđây nữa)
Nhưng nay thì cũng qua báo chí, sau mấy năm thực hiện 1816 thì tình trạng quá tải bệnh viện tiến lên mức độ mới: quá tải như là thời chiến! có lẽ cách so sánh này là dễ hình dung hơn ở một đất nước có lịch sử chiến tranh triền miên như Việt Nam.
Chuyện đời là vậy, càng thấm thía câu của ông bà mình: "quân nhất thời, dân vạn đại". Lúc thế đang thịnh thì "nhất hô bá ứng" nhưng vừa xuống (hoặc ngã) ngựa thì "giậu đổ bìm leo"...

cuốn theo chiều gió

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Bị dụ

Bị dụ là cách nói làm nhẹ đi của bị lừa hay bị gạt...nhưng hậu quả thì giống nhau: sau khi bị dụ hay bị lừa thì mình được cái gì đó nhỏ hơn nhiều cái mình bỏ ra.
Thường thì người đi dụ khị, giống như đi câu cá. Phải cho con "gà" của mình một miếng mồi, tỷ như "hàng rẻ mới...chôm", "cần tiền phê thuốc bán đồ..."...
Đừng nghĩ chuyện dụ dỗ là chuyện của 2 đứa mình, mà cỡ nào cũng bị dụ, mồi càng to, thì cá càng bự!
Chuyện lâu rồi, sáng hôm đó ở cơ quan mình, không biết mấy "anh thợ điện" to nhỏ gì đó với nhân viên mình mà họ "mua gom" cả chục tấm bạt, hỏi ra thì họ nói thấy rẻ, do là hàng chôm của cơ quan!!! (mớ bạt đó, đem ra chợ trước cửa bán nửa giá không ai mua, khakha)
Thế là mình cười một buổi no bụng và nói "nếu rẻ thì nó ra chợ bán, mắc gì dụ mình..." sau một hồi "lên lớp" thì là ai cũng đồng ý là bị dụ, mình rất khoái, khi cả cơ quan bị dụ, còn mình thì không. Trưa đó mình vừa đi vừa hát, tới nhà thì thấy chình ình...4 tấm bạt, vợ mình thỏ thẻ: em mới mua...huhu.
Từ ngày đó, mình luôn "đề cao cảnh giác" với phương châm của Tàu...(Tháo): "thà dụ người, chớ không để người dụ mình" cho nên mấy năm qua, các tổng đài 87XX không lấy được của mình đồng nào, dù cho nó thả mồi cỡ như: có người tặng bạn hình hoa hậu không mặc gì; Bạn trúng thưởng 1 triệu đô; Bạn là người may mắn thứ 1.000 v.v
Dụ khị ngày nay là thiên biến vạn hóa, nó nâng lên "tầm cao mới" làm nhiều người bị dụ mà hả hê, sung sướng, vì được mang "danh" này "tiếng" nọ.
Câu núi!
Có môn học rèn luyện để khỏi bị dụ là đi câu cá cuối tuần, câu chỗ nào cũng được: sông Cần Giuộc, biển Đông, hồ Tây hay vịnh Hạ Long...câu đâu cũng được. Càng câu giỏi thì càng ít bị dụ.
P/S: Lỡ táp mồi thì cứ khen ngon đi cho đỡ tức...  

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

BS như vầy...?

Hình này đăng trên báo mạng Vietnamnet (báo này chúa làm mất lưu trữ)
Ngày xưa, đám mình học, nếu ngồi lên giường BN thì sẽ bị thầy nhắc ngay. Thầy thuốc không cần phải đóng tiền để học toe toét cười hay...ôm ấp bệnh nhân...
Lâu rồi quên mất, hình như thầy nói, tui bây chỉ cần: cảm thông; nhanh chóng; chính xác.
(bây giờ gặp lại chắc thầy nói thêm và coi chừng bị đâm!)

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011

Bát quái trận đồ

Cái này viết lúc 12h trưa (cho nó linh!!!)
Nghe đâu, dẫn quân mà lọt vào trận đồ bát quái thì coi như...người đó sẽ nhanh lên tướng ("nhất tướng công thành vạn cốt khô")
Trong xây dựng từ ý tưởng cho tới hình thành một căn nhà là cả một quá trình, hình như nó dài và phức tạp vô cùng, nó khó hiểu, và khó sửa nên mình xem nó như một...bài thơ, mà chỉ có tác giả nó mới hiểu hết họ chứa ý gì trong trong đó.
Đây là ba bài thơ, khởi đầu là súng đạn, rồi tù tội và cuối cùng là  hao tài.
Ngũ giác đài: toà nhà Bộ quốc phòng Hoa Kỳ là bài thơ tuyệt vời về súng đạn!

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011

Cám ơn


Mình cám ơn vì có thêm người đồng cảm với tấm hình...độc.
Tấm hình nói lên nhiều điều:
  • Việc giáo dục vệ sinh trong trường học, ở đâu đó từ lâu chỉ là nói suôn, hay còn gọi là làm...chay, vì việc bố trí nơi rửa tay và cung cấp đủ nước và xà bông cho rửa tay trong trường học là chưa được nghĩ đến.
  • Bao nhiêu lời kêu gọi rửa tay để sống khoẻ, để tránh lây lan mầm bệnh...cũng chỉ dừng lại ở kêu gọi
Nó cũng đưa ra cảnh báo:
  • Sống khoẻ với đôi tay sạch sẽ còn là chuyện xa vời, nếu tình hình không được cải thiện.
  • Cô giáo đang gieo mầm giả dối cho con trẻ chăng? (khó tin khi rửa tay bằng nước lọc mãi như vậy)
Tấm hình cũng góp phần giải thích tại sao người lớn (chúng mình) vẫn vô tư xả rác và bốc hốt lung tung...(hậu quả của học một đường mà hành thì một nẻo chăng???)
Và cuối cùng xin cảm ơn nhà báo, (dù nội dung bài báo cho rằng do trường học không có chỗ rửa tay nên bệnh tăng là hơi ép - vì chìa khoá của phòng chống lan truyền virus gây bệnh tay chân miệng là vệ sinh cá nhân, vệ sinh môi trường, vệ sinh ăn uống)

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Đầu trọc

Sau mấy tháng làm việc và sống trong hy vọng, không thành công, em đành ra về.
Cô bé chào tạm biệt tôi, ánh mắt buồn buồn chấp nhận cuộc chơi - một cuộc chơi, mà nếu biết trước thì em sẽ không...chơi.
Em không sợ thắng thua nếu đo tài năng và bản lĩnh.
Em thua không phải vì chơi kém...
Tội cho em, tiếc cho đời.
Áy náy cho bạn mình vì đã quyết định loại em.
Vì em bị trọc!