Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

Buồn

Nó đi loanh quanh đâu đó mổi khi nó buồn.
Hôm nay cũng vậy, nó chầm chậm đẩy xe máy chạy ra đường. Trăng rằm sáng trưng, nó chạy thật chậm, vì nó đâu có chỗ phải tới, nên không cần phải nhanh.
Đường  về khuya, càng vắng, trăng sáng hơn, sương nhiều hơn nhưng nó không thấy lạnh hơn.
Nó dừng xe, do dự trước một khách sạn bình dân, rồi chầm chậm chạy qua, nó thây không cần ngủ, vì hay chính xác là nó đã không ngủ mấy đêm nay rồi.
Nó đi tới bờ sông, nó nhếch mép cười khi nhìn đôi tình nhân ngồi hóng mát bên sông, bởi chỗ nó vừa rời đi có sông lớn hơn, gió mát hơn nhiều.
Rồi nó quay đầu xe chạy về.
Đường về gần hơn, nó chạy chậm hơn, nó chờ một tiếng gọi để nó có cớ dừng lại. Nhưng không, đường vắng quá, vài người hối hả vượt qua...
Nó bước vào phòng, ngồi lên chiếc bàn quen thuộc, nó nhìn chai rượu chưa bật nắp.
Nó thèm được say. 
Nhưng nó sợ. 
Vì khi say nó sẽ khóc.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét