Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Ngôi nhà.


Vài năm trước, thời người ta buôn bán đất đai sôi động, mình cũng lọ mọ kiếm được một miếng, rồi dựng một căn nhà đơn sơ, định làm nơi thư giãn và dưỡng già sau này. Vài người tới chơi vui vẻ cũng khen hay hay, có kẻ nghe nói mình có “phòng nhì” rồi đồn là mình có biệt thự ở Phú Mỹ Hưng(!)
Thời gian dần trôi, trong căn nhà nhỏ ngày càng nhiều những thứ “cây nhà lá vườn”: mấy bức tranh, vài cuốn sách sờn bìa, mớ ve chai, năm ba món đồ kỷ niệm, nói chung là đủ mọi thể loại…
Bạn bè mình không nhiều, nên người tới chơi “nhà riêng” cũng ít, mình khá lu bu, đôi khi trốn người, tránh việc mình lẽn vào nhà riêng đục đẽo, sửa cái này phá cái kia…
Vài người thang thang, thấy nhà lạ lạ ghé chơi, thế là mình thêm bạn, bạn đến rồi đi, cũng có người cũng trở lại, thỉnh thoảng có thêm mấy món quà nhỏ, có món mình trưng ra, có cái mình cất gói cẩn thận, chỉ một mình mình coi…
Cũng có hôm quẹo đầu trên bàn ngủ quên, chợt thức giấc, thấy có người khách đi ngang dòm vào, lắc đầu lẫm bẫm: nhà gì mà trống tợ chuồng heo…
Hơn nửa đời cũng vùng vẫy, cũng cày bừa lao nhọc, ngẫm lại buồn cũng lắm, vui cũng nhiều, cái mình được chưa chắc ai dùng, cái người quí có khi mình cũng không thích…
Thôi thì ta về ta ở…nhà ta, xấu tốt, hay dở cũng của là mình.
(Xem tiếp Khách lạ)

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Tường lửa


Mấy ngày nay bị văng miễng, mình phải bắt thang trèo tường (lửa) vào nhà HVH của mình, nghe đồn là vì có nhiều dân chơi blog lợi dụng không gian mạng để bàn về "tự do dân chủ" nên người ta tung chiêu gọi là...đốt nhà diệt chuột, cản tất tần tật, không có lốc liếc gì hết.
Mới đầu thì thấy cũng vướng vướng, nhưng sau thì thấy chiêu dựng tường lửa của nhà mạng chẳng có gì là ép phê, bởi tay mơ như mình, chỉ vài thao tác học lóm trên mạng là bay qua vèo vào bất kỳ trang nào mình muốn.
Thời buổi công nghệ thông tin này, dùng biện pháp kỹ thuật để rào chắn thông tin, không khác nào dùng tay che mưa, quả thật là ấu trĩ. Sao không "kệ" như "tụi nó" nhỉ, "tụi nó" cho xa lộ thông tin chạy ào ào thông thoáng mà có chết thằng tây  nào đâu? xứ mình người người đều phổ cập văn hoá, nơi nơi đều là ấp xã văn hoá, có phải chỉ là một lũ trẻ con đâu mà lo bị mấy thằng viết blog dụ dỗ, lôi kéo?
Bây giờ thì mình chấp nhận sự thật: tường lửa dựng khắp nơi, có cái mình cố nhảy qua, có cái mình dừng lại từ xa, nhìn và tiếc nuối.





Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012

Công môn

Hồi xưa chỗ mình thỉnh thoảng có người chết, thường do tai nạn giao thông hoặc đâm nhau, Pháp y tỉnh xuống mổ xác khám nghiệm nguyên nhân tử vong.
Nhân viên có người sợ, mình mượn truyện Tàu để trấn an: đây là chốn công môn, nơi đây chính khí sẽ thắng tà khí, hãy ngủ ngon đi, nếu có ma thì ma chỉ ở ngoài sân, ma không vào công môn được đâu mà lo... Nói vậy mà mọi người cũng tin...như mình.
Ngẫm sự đời, "chiếc áo không làm nên nhà tu" - cho nên, chốn công môn, dù bảng vàng chữ đỏ cũng chưa hẵn là nơi chính khí át tà khí. Bởi sách có câu "Đạo cao long hổ phục, đức trọng quỉ thần kinh" hay "anh hùng tử khí hùng bất tử"... 
Cho nên, dù là công môn hay tư...môn, con người trong cái "môn" đó mới quyết định nơi đó chính hay tà.