Vài năm trước, thời người ta buôn
bán đất đai sôi động, mình cũng lọ mọ kiếm được một miếng, rồi dựng một căn nhà đơn
sơ, định làm nơi thư giãn và dưỡng già sau này. Vài người tới chơi vui vẻ cũng khen hay hay, có kẻ
nghe nói mình có “phòng nhì” rồi đồn là mình có biệt thự ở Phú Mỹ Hưng(!)
Thời gian dần trôi, trong căn nhà
nhỏ ngày càng nhiều những thứ “cây nhà lá vườn”: mấy bức tranh, vài cuốn sách sờn bìa, mớ ve chai, năm ba món đồ kỷ niệm, nói chung là đủ mọi thể loại…
Bạn bè mình không nhiều, nên người
tới chơi “nhà riêng” cũng ít, mình khá lu bu, đôi khi trốn người, tránh việc
mình lẽn vào nhà riêng đục đẽo, sửa cái này phá cái kia…
Vài người thang thang, thấy nhà lạ
lạ ghé chơi, thế là mình thêm bạn, bạn đến rồi đi, cũng có người cũng trở lại,
thỉnh thoảng có thêm mấy món quà nhỏ, có món mình trưng ra, có cái mình cất gói
cẩn thận, chỉ một mình mình coi…
Cũng có hôm quẹo đầu trên bàn ngủ
quên, chợt thức giấc, thấy có người khách đi ngang dòm vào, lắc đầu lẫm bẫm:
nhà gì mà trống tợ chuồng heo…
Hơn nửa đời cũng vùng vẫy, cũng cày
bừa lao nhọc, ngẫm lại buồn cũng lắm, vui cũng nhiều, cái mình được chưa chắc
ai dùng, cái người quí có khi mình cũng không thích…
Thôi thì ta về ta ở…nhà ta, xấu tốt,
hay dở cũng của là mình.
(Xem tiếp Khách lạ)
(Xem tiếp Khách lạ)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét