Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Hồi phục.

Hồi phục là một quá trình, nó khởi đầu ngay khi bắt đầu sơ cứu. Sự sơ cứu tốt thì quá trình hồi phục tốt và ngược lại.
Mọi động tác sơ cứu đều có ý nghĩa, nó liên quan đến các mục tiêu: làm sao duy trì mạng sống bệnh nhân/nạn nhân; Tránh tổn thương thêm; Giúp cho quá trình hồi phục tốt nhất.
Trong cuộc sống, giữa muôn vàn sự bất an mà ta đối mặt, ngoài tổn thương thể xác bị sứt đầu mẻ trán, ta còn có thể bị nhiều tổn thương vô hình mà thời đại văn minh hiện nay gọi là stress.
Đó cũng là một dạng chấn thương, một tổn thương mà ta thường gánh chịu một mình.
Để vượt qua stress, ngoài sự hỗ trợ của người thân của các chuyên gia tâm lý thì "tự điều trị" là điều rất quan trọng.
Trước hết, cố tìm cho ra cái good của stress: đôi lúc stress nó giúp ta phát triển kỹ năng cần thiết cho cuộc sống sắp tới của ta, không có cái sai nào giống cái sai nào, sẽ còn nhiều sai lầm cho ta vấp phải, vì thế đừng lặp lại cái sai cũ.
Stress có sức mạnh ghê hồn là đẩy chúng ta sa vào các con đường tai hại khác đó là nghiện rượu, thuốc lá, thậm chí đi hoang.
Còn lại, là cố gắng nắm lấy sợi dây liên lạc với bên ngoài, đừng lui về quá khứ để buồn đau.
Cuối cùng thì hãy sống vì ta: hãy tự chăm sóc mình, ăn uống, nghỉ ngơi, cố gắng - cố gắng duy trì mọi hoạt động như bình thường
Vết thương nào rồi cũng sẽ lành.
Rừng vẫn xanh và em vẫn là sư tử.
Nào hãy gầm lên đi.
Hừmmmmmmmmm!!!!

...


Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Vui say

Ai vui cứ vui
Ai say cứ say





Mình cũng tham gia, cũng cười và không say.
Không sayyyyyyyy!

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Nhớ.

Giữa trùng khơi nỗi nhớ
Kỷ niệm như sóng cuồng
Ta vẫy vùng  ngụp lặn
Tìm bến bờ lãng quên

Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Cửa hẹp.


Nhân danh lòng nhân đạo, nhân danh công lý, nhân danh tình yêu của bản thân họ.
Họ đã lùa em vào cửa hẹp.
Con sư tử bị thương, bị dồn vào khe cửa nhỏ, con đường nhỏ.
Vết thương bị cào xới theo từng bước chân
Con đường vẫn còn xa và hẹp.
Ta phải tan đi.
Cho em thêm chút rộng...

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Đau


Một tiếng kêu.
Một tiếng kêu thất thanh, giữa đêm vắng.
Tiếng kêu vẵng lại từ nơi mà ta thường mơ tới.
Tiếng kêu không lớn, nhưng vang đi dội lại không ngừng.
Như một tiếng thét, như một lời than, như tiếng thở hắt ra cuối cùng.
Như một nhát dao.
Vừa chạm vào tim.
Chỉ vừa chạm vào thôi, đủ làm cho ta chảy máu.
Nó không sâu thêm một chút để cho ta được giải thoát
Nó không cạn hơn một chút để cho ta được hồi phục.
Tiếng kêu của em như lưỡi dao nằm đó.
Chỉ vừa đủ cho ta đau.
Không được vùng vẫy.
Và không được chết!

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012

Tặng Em - sư tử


Em - sư tử cái bị thương
Gầm vang uất hận.
Hắn lộ hình kẻ cắp
Tái mặt, cụp đuôi.
Rừng vẫn xanh,
Em vẫn là sư tử.
Anh xin làm nệm lá
Chút ấm dưới lưng em.


Thứ Năm, 4 tháng 10, 2012

Chạy khi buồn

Sáng nay mình chạy sớm.
Đường sủng ướt, vắng tanh.
Ánh trăng nay sao mà bàng bạc, hàng cây ven đường nay sao mà dững dưng, cơn gió nay sao mà lạnh buốt, còn bước chạy mình sao mà như điên cuồng.
Như tránh xa cơn bão.
Như đuổi theo đoàn tàu...
Bão thì tới, tàu thì đã xa
Mình vẫn chạy điên cuồng.
Vô vọng.

Thứ Tư, 3 tháng 10, 2012

Khóa blog.

Hôm nay mình khóa bolg.
Mọi cái trong HVH sẽ trở thành bí mật.
Một góc riêng của mình, đúng nghĩa là góc riêng.
Ở đây, mình sẽ chiêm nghiệm lại cuộc đời mình.
Khóc, cười  không ai biết, không cần ai sẻ chia.
Bây giờ thì mình muốn khóc.
Nhưng nước mắt đâu mất rồi?

Bão

Ngoài khơi xa bão tố.
Trong ta bão dập dồn.
Thương cây cành trụi lá.
Bên người đời xác xơ.