Một tiếng kêu.
Một tiếng kêu thất thanh, giữa đêm vắng.
Tiếng kêu vẵng lại từ nơi mà ta thường mơ tới.
Tiếng kêu không lớn, nhưng vang đi dội lại không ngừng.
Như một tiếng thét, như một lời than, như tiếng thở hắt ra cuối cùng.
Như một nhát dao.
Vừa chạm vào tim.
Chỉ vừa chạm vào thôi, đủ làm cho ta chảy máu.
Nó không sâu thêm một chút để cho ta được giải thoát
Nó không cạn hơn một chút để cho ta được hồi phục.
Tiếng kêu của em như lưỡi dao nằm đó.
Chỉ vừa đủ cho ta đau.
Không được vùng vẫy.
Và không được chết!
Không được vùng vẫy.
Và không được chết!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét