Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Ma


Nhớ hồi xưa, mình học cũng chẳng giỏi giang gì, đôi khi...bận làm thơ quên học bài, bí quá cũng phải copy.
Copy thì phải "canh thầy" là đương nhiên, nhưng thời đó thì "canh" thằng bạn mới là vất vã, vì copy là một lỗi mà khi giận nhau nó có thể chửi là "đồ copy" thì quê lắm
Cho nên hầu hết thà chịu dốt, chịu bị đòn chớ không thèm copy.
Bây giờ thì copy trở nên bình thường trong thiên hạ, nghe đồn là "không copy bất thành...tiến sĩ "
Nhưng Chúa ơi, thường dân như con làm sao diễn đạt nỗi chuyện như vầy: Cái chung là bất ổn, rất bất ổn, nhưng riêng chỗ của mình, chỗ bạn, chỗ chúng nó...đều rất ổn
Tóm lại: biết là có nhưng nhìn không thấy, có thấy thì cũng không rõ, khi thấy được rõ thì không còn to, vì không to nên là nhỏ, mà chuyện nhỏ thì coi như không có.
Nó như ma vậy, ai cũng nói có, nhưng không ai thấy.
Nên đành phải copy thôi.
Hu hu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét