Sáng mùng một, pha xong ly đen, ngồi trước máy. Mình liếc thấy nó, sáng nay hình như nó trôi lặng lẻ và uễ oãi…
40 năm trước, nó ù lì chậm chạp, làm ta trông đứng trông ngồi nó mang Tết về cho ta, để được mặc áo mới, ăn bữa ăn ngon và…nghỉ học.
Cách nay chừng gần 20 năm, nó ào ào chạy và mình cũng chạy theo. Mình bị nó cuốn đi đến nỗi không còn nhận ra mình và nhiều người không nhận ra ta. Ngày ấy đã dần xa, nhưng có lẽ sẽ là những gì ta kể lại, khi mà ta không còn là ta nữa.
10 năm nay, nó lên tàu tàu cao tốc, âm thầm lao đi, không bờ bến, không ngày đêm, cuốn mất của ta biết bao nhiêu dự định, người thân, bè bạn…quá khứ cứ dồn cục lại, đầy ứ lên và trở nên lộn xộn, nó không cho ta cơ hội để sắp xếp lại.
Mọi cái rồi sẽ trở thành dĩ vãng, ăn mày dĩ vãng hay hoang tưởng tương lai với ta là điều xa lạ.
Ta quyết định online, dù hôm nay là ngày mùng một Tết, ta chúc mình, chúc người năm mới mọi sự tốt lành, dù cho lời chúc đó, cũng như những dòng tản mạn này cũng tất tả lên chuyến tàu đầu năm đi vào dĩ vãng./.

1 nhận xét:
Hy vọng vẫn còn lại vài điều cho dù có đi vào dĩ vãng vẫn không bị lãng quên.
Đăng nhận xét