Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Quỳnh của ai?

Hôm trước chụp anh hoa quỳnh đầu tiên nở, sáng hôm sau khoe mọi người, DS L trầm trồ nói "độc nghe..." còn BS P thì dài dòng hơn, kể liền một mạch về cái thú thưởng hoa quỳnh của người xưa...Riêng có một cô bé xinh xắn hỏi một câu thật lãng: của ai vậy chú? mình cú đầu nó rồi nói, quỳnh chỉ của mình mới chơi được, còn của người ta thì không thể, bởi chẳng lẽ nửa đêm qua nhà người ta chụp hình? nó cố cãi lí nhí gì đó nghe không rõ, he
Hôm nay thì, đặc biệt đây:
 Chiều...
 Tối...
Phải hơi ép chút đỉnh nữa, he...
Vẫn chưa chịu nhìn nhau...
 Bông bên trái, bông bên phải...
 Bông bên phải, bên trái.

Bông gần và bông xa...
Chịu sóng đôi...
Cùng rực rở suốt đêm, dù có dầm mưa...
Cùng nở rồi cùng tàn! chẳng tranh giành trước sau...(nghe nói nhật quỳnh thì nở ngày và lâu tàn, có thể sẽ có bông nở trước nở sau...)

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Dịch bệnh mới: Hành hung thầy thuốc!


Hành hung, cướp phá tư gia, đâm cho chết! 
Nghề Y ngày càng trở nên rủi ro hơn, mặc dù nó chưa bao là nghề bình lặng, người công nhân trong nhà máy có thể bị tai nạn lao động, nhưng bị đánh đập khi làm việc thì không nhiều như ngành Y. Một thông tin khá thú vị là Y giới bị thương vì bị hành hung nơi bệnh viện nhiều hơn gấp 3 lần công nhân làm trong ngành công nghiệp.
Rõ ràng là có một quá trình "phát triển" về số lần và mức độ trầm trọng.
Hành hung thầy thuốc đã trở thành bình thường trong xã hội, nó như một dịch bệnh "còn diễn biến phức tạp trong thời gian tới"! hay nói thẳng ra là chỉ tăng chứ không giảm.
Tân Bộ trưởng mới nhậm chức chưa được mấy ngày thì đã phải "đau trong  tim", vì một nhân viên của mình bị giết chết!
Nên chăng có một chương trình phòng chống bạo lực trong cơ sở y tế với các dự án huấn luyện nghiêm túc: cải thiện môi trường làm việc, quy trình hợp lý, trách nhiệm công vụ, kỹ năng nhận biết mầm mống nguy cơ bị tấn công, nâng cao tay nghề, chính sách ưu đãi, sự hỗ trợ kịp thời của cơ quan công lực...
Cần rút ra  bài học kinh nghiệm để tránh những tai nạn kiểu này. Còn chuyện "Đoàn công tác của Bộ Y tế còn đề xuất Sở Y tế Thái Bình phát động phong trào học tập tấm gương bác sỹ Phạm Đức Giàu..." hay chỉ hô hào học thuộc Y đức, thì trái tim Bộ trưởng chắc sẽ còn đau dài dài. 


Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Chạy khi vui


Một mình!
Có sao, như hàng ngày ta chạy bộ một mình, không cần đội nhóm, chẳng đợi chờ ai, rảnh thì xỏ giầy vào và chạy. 
Nhưng đâu chỉ có một mình ta, khi chạy với trăng, khi thi với gió, lúc đùa với mưa...và hàng cây ven đường luôn là cổ động viên trung thành tuyệt đối. 
Dù một mình, không cần báo cáo cho ai, nhưng vẫn được thưởng! Phần thưởng không cần "chạy", không cần phe phái, không cần bảo kê...
Cứ đều đặn trao, trao lặng lẻ, không cần vỗ tay.
Nhưng không dùng một mình!





Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

Công nhân

Hai hôm nay, đang rảnh rang thì BV mời tham gia khám sức khoẻ cho vài...ngàn công nhân ở công ty Fu luh Việt Nam (FLV). Không cần biết thù lao bồi dưỡng ra sao, mình OK ngay và được trải nghiệm không ít điều thú vị
Bây giờ 2 lỗ tai còn đau, còn chữ ký thì được tiết giảm tối đa, chỉ còn hình dáng của chữ h và một cái vòi dài, thỉnh thoảng có lúc nghéo lên chút đỉnh. (cho đời nó đi lên mà, khakha)
Cái ấn tượng của mình ở đây là giờ ăn trưa, những người mới như chúng mình đều ngạc nhiên: đầu tiên là nghe như biếng mưa rào - đó là bước chân rầm rập của cả ngàn con người cùng ùa xuống nhà ăn, rồi nhanh chóng, chọn mâm thức ăn cho mình, lấy cơm canh, rồi vào bàn...
Ai cũng khẩn trương, mà sách vở hay gọi là tác phong công nghiệp, một tác phong đang làm cho hàng ngàn thiếu nữ quê tôi không còn vẻ khoan thai từ tốn trong bữa cơm đầm ấm, không có chuyện gắp cho nhau miếng ngon, không có bới cơm cho nhau, khi ăn cũng không cần trông nồi, trông hướng...
Rồi sau chừng 15 phút, cũng hàng ngàn con người đó rùng rùng hối hả trở về xưởng để tranh thủ ngã lưng lấy sức trong giây lát, bởi cả giờ ăn và nghỉ được qui định trong 60 phút.
Mình khám nội, mấy củ mì luộc, phủ dừa nạo mấy chị mời "nửa buổi" rất ngon, hình như cũng nhiều năm rồi không ăn "nửa buổi" như vầy
Khoai mì quá ngon, nhìn mặt thì biết mà


 Hối hả xuống nhà ăn...

canh đại dương...

Cánh thầy thuốc nhà ta nhập cuộc cũng "bén" có điều hơi chậm thôi.
BS Phong đang suy nghĩ gì nhỉ? về cuộc sống của giai cấp công nhân...

Sau 15 phút, công nhân rùng rùng chạy lên...
Mâm cơm của công nhân HVH đây, không tệ lắm đâu, dĩ nhiên là không thể có con giòi, khakha




Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2011

Ai sướng hơn?

Ảnh chụp ở Đức Hoà, Long An,
Giờ coi lại thấy vui vui,
Dán lên đây, ai có buồn thì cười cho bớt. (He, đi mà)

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

Con thuyền không bến...

Vốn không phải là dân sông nước, nhưng tui cũng chắc rằng: thuyền không bến là con thuyền...long nhong, khi vui chạy tới, lúc buồn chạy lui, hết dầu thả trôi, đến tối thì tấp mé mà ngủ.
Sự học mà được ví như con thuyền không bến thì người đi học chỉ có làm...vua đi dạo, (vua đi dạo nói "chữ" là...Long nhong mà, khakha) chứ làm nên cơm cháo gì.
Có lẽ, nên nói rõ, sự học ở đây như là con thuyền không bến thì đúng hơn
Ôi!!!
P/S: đây là phòng học của học sinh tiểu học ở xã ML (nghe nói là không chỉ riêng ML mà ở xã khác cũng có!), "tác phẩm" này phải có sự "chỉ dại" của người lớn, và "người lớn nhất" trong trường không thể không xem qua.

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Văn tế kiểm chuẩn Y tế xã


Hỡi ôi!
Năm tháng nhọc nhằn; một ngày kiểm chuẩn.
Mười năm công làm chuẩn, chưa chắc còn, danh cũng như mây; 
Một buổi Sở kiêm tra, tuy là ngắn, tính ra không nhỏ.
Nhớ linh xưa:
Thui thủi đồng quê; lo nghèo sợ khó
Chưa quen danh hiệu, đâu biết chạy lo, 
Chỉ biết bệnh nhân, ở nơi làng bộ. 
Việc khám, việc tiêm, thay băng, đỡ đẻ tay vốn quen làm; 
Vẽ sổ, kèm tên, bớt số, viết thêm mắt chưa từng ngó,.
Lịch kiểm tra ban hành hơn một tháng, nghe tin như trời sét ngang tai,
Trúng danh sách mặt mày không còn máu, nhìn mắt nhau ngao ngán nạn này. 
Hôm sếp nói kiểm tra, nghe chới với, muốn bỏ cho xong. 
Nhìn lính tráng nhọc nhằn, thấy mà thương, muốn cho mất chuẩn.
Một đống sổ kia đồ sộ, biết nơi đâu còn thiếu mà thêm; 
Mười mấy chương trình sức khoẻ, ai có chịu cái dư mà bỏ.
Nào đợi ai mời ai nhắc, tới tuổi thì xin được về hưu; 
Chẳng thèm ở  lại nữa đâu, dù một buổi cũng thôi xin bỏ
Khá thương thay:
Vốn chẳng phải học cao, cấp lớn, theo làm ở trạm mà thôi; 
Chẳng  qua như y tá, y công, không “chạy” nên cam ở xã.
10 chuẩn quốc gia nào có ít gì,
Trăm điểm tính tròn làm sao mà đạt.
Ngoài mấy triệu tiền lương nào có chi “bồi dưỡng” như "trên", một đống sổ viết hoài như  thằng  nhỏ học hành bị phạt.
Trực đêm 20 ngàn một tối, cũng ăn như thằng lái xe ôm; ngày 8 tiếng như trâu cày vào vụ, có được đâu hàng quán như ai
Lúc nạn tai máu chảy, lòi xương, bể bụng hồi hộp sợ si đa; 
Khi đỡ đẻ một mình, sợ ngộp, bé “đai”, phập phồng  lo muốn chết.
Kẻ chê ngu, người chê dở, đôi lúc buồn  muốn bỏ cho xong; 
Giá thì lên, lương nằm đấy, chút áo cơm có đâu dư dã.
Ôi !
Những năm kiểm chuẩn yên lành; huyện - mình cùng nhau nói nhỏ.
Thiếu điểm thì thương, thêm chút đỉnh, nào hay nó ỷ bỏ luôn; 
Rồi cũng như nhau, đều đạt chuẩn, đâu thèm bổ sung cho đủ.
Cứ xách Phước Lâm ra đá, bằng khen phơi phới đi lên; 
Nào biết Vĩnh Đông vẫn vậy, sổ sách tùm lum một mớ.
Chẳng biết nhắc nhau, làm sao cho đủ, chỉ quen cho thêm điểm để vui; 
Việc cũ thì quên, lệnh trên dồn dập, đâu còn nhớ thiếu bài mất bộ.
Nhưng nghĩ rằng:
Đã trót lãnh lương nhà nước, múa may miễn đạt thì thôi; 
Ai biểu đua đòi đạt chuẩn, danh kia ai dễ cho không
Bởi chuẩn quốc gia hàng hà sa số, sổ sách tràn lan; 
Bệnh bảo hiểm ngập tràn  sáng tối, khám hoài không giảm
Họp triền miên đầu tuần cuối tháng, không người thay, thiếu kẻ thế, làm sếp phải đi; 
Nhìn sổ sách trên dưới trong ngoài, viết như máy, bày như điên, nói hoài không sửa.
Thà ốm mà được danh đạt chuẩn, về nhà đổ bệnh cũng vui; 
Còn hơn là được xét  lên lương, sếp mắng mỏ hoài sao thấu.
Ôi thôi thôi !
Trạm Tân Tập ngày mai này Sở kiểm, bạn bè thương làm phụ mấy hôm ròng;  
Lòng ông  Q. rắm rối biết bao ngày, bụng thấp thõm  lo rầu ngày rớt chuẩn.
Nhìn Thanh Vân chưa thấy giảm mấy cân, trưa cơm hộp cứ lùa không cho ốm; 
Ngó ông Năm má cóp quá đi thôi, chiều rủ nhậu không thèm ơi lấy lệ.
Ôi !
Một buổi kiểm tra, một năm tính chuẩn
Đoàn thì  đông chưa biết có ai quen, nếu lạ hết bít đường xin xỏ;  
Trạm mấy mống trước sau như vậy đó, biết chẳng giỏi thôi đành chịu  khó.
Nghĩ là lo mai mốt bị thay, đi Phước Lý, Trần Năm sao chịu nỗi; 
Nghĩ mà lo kiểm chuẩn như vầy, mãi làm kíếp tù đày không ân giảm.
Sống làm trạm, chết thôi làm trạm, linh hồn lên thẳng chốn bồng lai, đủ một kiếp làm dân trạm xá. 
Sống làm chuẩn, chết thôi làm chuẩn, xác phàm rảnh được nợ trần ai, thôi 10 chuẩn thân già thư thả.
Cơm chiều nay thôi chịu nuốt chẳng trôi, thương bạn ngày mai nín thở; 
Đêm nay nữa mơ màng không thẳng giấc, nhãm mãi một câu rớt chuẩn.
Hỡi ôi thương thay !
Có linh xin hưởng.
(xin Cụ Đồ lượng thứ)