Hai hôm nay, đang rảnh rang thì BV mời tham gia khám sức khoẻ cho vài...ngàn công nhân ở công ty Fu luh Việt Nam (FLV). Không cần biết thù lao bồi dưỡng ra sao, mình OK ngay và được trải nghiệm không ít điều thú vị
Bây giờ 2 lỗ tai còn đau, còn chữ ký thì được tiết giảm tối đa, chỉ còn hình dáng của chữ h và một cái vòi dài, thỉnh thoảng có lúc nghéo lên chút đỉnh. (cho đời nó đi lên mà, khakha)
Cái ấn tượng của mình ở đây là giờ ăn trưa, những người mới như chúng mình đều ngạc nhiên: đầu tiên là nghe như biếng mưa rào - đó là bước chân rầm rập của cả ngàn con người cùng ùa xuống nhà ăn, rồi nhanh chóng, chọn mâm thức ăn cho mình, lấy cơm canh, rồi vào bàn...
Ai cũng khẩn trương, mà sách vở hay gọi là tác phong công nghiệp, một tác phong đang làm cho hàng ngàn thiếu nữ quê tôi không còn vẻ khoan thai từ tốn trong bữa cơm đầm ấm, không có chuyện gắp cho nhau miếng ngon, không có bới cơm cho nhau, khi ăn cũng không cần trông nồi, trông hướng...
Rồi sau chừng 15 phút, cũng hàng ngàn con người đó rùng rùng hối hả trở về xưởng để tranh thủ ngã lưng lấy sức trong giây lát, bởi cả giờ ăn và nghỉ được qui định trong 60 phút.
Ai cũng khẩn trương, mà sách vở hay gọi là tác phong công nghiệp, một tác phong đang làm cho hàng ngàn thiếu nữ quê tôi không còn vẻ khoan thai từ tốn trong bữa cơm đầm ấm, không có chuyện gắp cho nhau miếng ngon, không có bới cơm cho nhau, khi ăn cũng không cần trông nồi, trông hướng...
Rồi sau chừng 15 phút, cũng hàng ngàn con người đó rùng rùng hối hả trở về xưởng để tranh thủ ngã lưng lấy sức trong giây lát, bởi cả giờ ăn và nghỉ được qui định trong 60 phút.
Mình khám nội, mấy củ mì luộc, phủ dừa nạo mấy chị mời "nửa buổi" rất ngon, hình như cũng nhiều năm rồi không ăn "nửa buổi" như vầy
canh đại dương...










Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét