Hỡi ôi!
Năm tháng nhọc nhằn; một ngày kiểm chuẩn.
Mười năm công làm chuẩn, chưa chắc còn, danh cũng như mây;
Một buổi Sở kiêm tra, tuy là ngắn, tính ra không nhỏ.
Một buổi Sở kiêm tra, tuy là ngắn, tính ra không nhỏ.
Nhớ linh xưa:
Thui thủi đồng quê; lo nghèo sợ khó
Chưa quen danh hiệu, đâu biết chạy lo,
Chỉ biết bệnh nhân, ở nơi làng bộ.
Chỉ biết bệnh nhân, ở nơi làng bộ.
Việc khám, việc tiêm, thay băng, đỡ đẻ tay vốn quen làm;
Vẽ sổ, kèm tên, bớt số, viết thêm mắt chưa từng ngó,.
Vẽ sổ, kèm tên, bớt số, viết thêm mắt chưa từng ngó,.
Lịch kiểm tra ban hành hơn một tháng, nghe tin như trời sét ngang tai,
Trúng danh sách mặt mày không còn máu, nhìn mắt nhau ngao ngán nạn này.
Trúng danh sách mặt mày không còn máu, nhìn mắt nhau ngao ngán nạn này.
Hôm sếp nói kiểm tra, nghe chới với, muốn bỏ cho xong.
Nhìn lính tráng nhọc nhằn, thấy mà thương, muốn cho mất chuẩn.
Nhìn lính tráng nhọc nhằn, thấy mà thương, muốn cho mất chuẩn.
Một đống sổ kia đồ sộ, biết nơi đâu còn thiếu mà thêm;
Mười mấy chương trình sức khoẻ, ai có chịu cái dư mà bỏ.
Mười mấy chương trình sức khoẻ, ai có chịu cái dư mà bỏ.
Nào đợi ai mời ai nhắc, tới tuổi thì xin được về hưu;
Chẳng thèm ở lại nữa đâu, dù một buổi cũng thôi xin bỏ
Chẳng thèm ở lại nữa đâu, dù một buổi cũng thôi xin bỏ
Khá thương thay:
Vốn chẳng phải học cao, cấp lớn, theo làm ở trạm mà thôi;
Chẳng qua như y tá, y công, không “chạy” nên cam ở xã.
Chẳng qua như y tá, y công, không “chạy” nên cam ở xã.
10 chuẩn quốc gia nào có ít gì,
Trăm điểm tính tròn làm sao mà đạt.
Trăm điểm tính tròn làm sao mà đạt.
Ngoài mấy triệu tiền lương nào có chi “bồi dưỡng” như "trên", một đống sổ viết hoài như thằng nhỏ học hành bị phạt.
Trực đêm 20 ngàn một tối, cũng ăn như thằng lái xe ôm; ngày 8 tiếng như trâu cày vào vụ, có được đâu hàng quán như ai
Lúc nạn tai máu chảy, lòi xương, bể bụng hồi hộp sợ si đa;
Khi đỡ đẻ một mình, sợ ngộp, bé “đai”, phập phồng lo muốn chết.
Khi đỡ đẻ một mình, sợ ngộp, bé “đai”, phập phồng lo muốn chết.
Kẻ chê ngu, người chê dở, đôi lúc buồn muốn bỏ cho xong;
Giá thì lên, lương nằm đấy, chút áo cơm có đâu dư dã.
Giá thì lên, lương nằm đấy, chút áo cơm có đâu dư dã.
Ôi !
Những năm kiểm chuẩn yên lành; huyện - mình cùng nhau nói nhỏ.
Thiếu điểm thì thương, thêm chút đỉnh, nào hay nó ỷ bỏ luôn;
Rồi cũng như nhau, đều đạt chuẩn, đâu thèm bổ sung cho đủ.
Rồi cũng như nhau, đều đạt chuẩn, đâu thèm bổ sung cho đủ.
Cứ xách Phước Lâm ra đá, bằng khen phơi phới đi lên;
Nào biết Vĩnh Đông vẫn vậy, sổ sách tùm lum một mớ.
Nào biết Vĩnh Đông vẫn vậy, sổ sách tùm lum một mớ.
Chẳng biết nhắc nhau, làm sao cho đủ, chỉ quen cho thêm điểm để vui;
Việc cũ thì quên, lệnh trên dồn dập, đâu còn nhớ thiếu bài mất bộ.
Việc cũ thì quên, lệnh trên dồn dập, đâu còn nhớ thiếu bài mất bộ.
Nhưng nghĩ rằng:
Đã trót lãnh lương nhà nước, múa may miễn đạt thì thôi;
Ai biểu đua đòi đạt chuẩn, danh kia ai dễ cho không
Ai biểu đua đòi đạt chuẩn, danh kia ai dễ cho không
Bởi chuẩn quốc gia hàng hà sa số, sổ sách tràn lan;
Bệnh bảo hiểm ngập tràn sáng tối, khám hoài không giảm
Bệnh bảo hiểm ngập tràn sáng tối, khám hoài không giảm
Họp triền miên đầu tuần cuối tháng, không người thay, thiếu kẻ thế, làm sếp phải đi;
Nhìn sổ sách trên dưới trong ngoài, viết như máy, bày như điên, nói hoài không sửa.
Nhìn sổ sách trên dưới trong ngoài, viết như máy, bày như điên, nói hoài không sửa.
Thà ốm mà được danh đạt chuẩn, về nhà đổ bệnh cũng vui;
Còn hơn là được xét lên lương, sếp mắng mỏ hoài sao thấu.
Còn hơn là được xét lên lương, sếp mắng mỏ hoài sao thấu.
Ôi thôi thôi !
Trạm Tân Tập ngày mai này Sở kiểm, bạn bè thương làm phụ mấy hôm ròng;
Lòng ông Q. rắm rối biết bao ngày, bụng thấp thõm lo rầu ngày rớt chuẩn.
Lòng ông Q. rắm rối biết bao ngày, bụng thấp thõm lo rầu ngày rớt chuẩn.
Nhìn Thanh Vân chưa thấy giảm mấy cân, trưa cơm hộp cứ lùa không cho ốm;
Ngó ông Năm má cóp quá đi thôi, chiều rủ nhậu không thèm ơi lấy lệ.
Ngó ông Năm má cóp quá đi thôi, chiều rủ nhậu không thèm ơi lấy lệ.
Ôi !
Một buổi kiểm tra, một năm tính chuẩn
Đoàn thì đông chưa biết có ai quen, nếu lạ hết bít đường xin xỏ;
Trạm mấy mống trước sau như vậy đó, biết chẳng giỏi thôi đành chịu khó.
Trạm mấy mống trước sau như vậy đó, biết chẳng giỏi thôi đành chịu khó.
Nghĩ là lo mai mốt bị thay, đi Phước Lý, Trần Năm sao chịu nỗi;
Nghĩ mà lo kiểm chuẩn như vầy, mãi làm kíếp tù đày không ân giảm.
Nghĩ mà lo kiểm chuẩn như vầy, mãi làm kíếp tù đày không ân giảm.
Sống làm trạm, chết thôi làm trạm, linh hồn lên thẳng chốn bồng lai, đủ một kiếp làm dân trạm xá.
Sống làm chuẩn, chết thôi làm chuẩn, xác phàm rảnh được nợ trần ai, thôi 10 chuẩn thân già thư thả.
Sống làm chuẩn, chết thôi làm chuẩn, xác phàm rảnh được nợ trần ai, thôi 10 chuẩn thân già thư thả.
Cơm chiều nay thôi chịu nuốt chẳng trôi, thương bạn ngày mai nín thở;
Đêm nay nữa mơ màng không thẳng giấc, nhãm mãi một câu rớt chuẩn.
Đêm nay nữa mơ màng không thẳng giấc, nhãm mãi một câu rớt chuẩn.
Hỡi ôi thương thay !
Có linh xin hưởng.
(xin Cụ Đồ lượng thứ)
(xin Cụ Đồ lượng thứ)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét