Một mình!
Có sao, như hàng ngày ta chạy bộ một mình, không cần đội nhóm, chẳng đợi chờ ai, rảnh thì xỏ giầy vào và chạy.
Nhưng đâu chỉ có một mình ta, khi chạy với trăng, khi thi với gió, lúc đùa với mưa...và hàng cây ven đường luôn là cổ động viên trung thành tuyệt đối.
Dù một mình, không cần báo cáo cho ai, nhưng vẫn được thưởng! Phần thưởng không cần "chạy", không cần phe phái, không cần bảo kê...
Cứ đều đặn trao, trao lặng lẻ, không cần vỗ tay.
Cứ đều đặn trao, trao lặng lẻ, không cần vỗ tay.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét