Bị dụ là cách nói làm nhẹ đi của bị lừa hay bị gạt...nhưng hậu quả thì giống nhau: sau khi bị dụ hay bị lừa thì mình được cái gì đó nhỏ hơn nhiều cái mình bỏ ra.
Thường thì người đi dụ khị, giống như đi câu cá. Phải cho con "gà" của mình một miếng mồi, tỷ như "hàng rẻ mới...chôm", "cần tiền phê thuốc bán đồ..."...
Đừng nghĩ chuyện dụ dỗ là chuyện của 2 đứa mình, mà cỡ nào cũng bị dụ, mồi càng to, thì cá càng bự!
Chuyện lâu rồi, sáng hôm đó ở cơ quan mình, không biết mấy "anh thợ điện" to nhỏ gì đó với nhân viên mình mà họ "mua gom" cả chục tấm bạt, hỏi ra thì họ nói thấy rẻ, do là hàng chôm của cơ quan!!! (mớ bạt đó, đem ra chợ trước cửa bán nửa giá không ai mua, khakha)
Thế là mình cười một buổi no bụng và nói "nếu rẻ thì nó ra chợ bán, mắc gì dụ mình..." sau một hồi "lên lớp" thì là ai cũng đồng ý là bị dụ, mình rất khoái, khi cả cơ quan bị dụ, còn mình thì không. Trưa đó mình vừa đi vừa hát, tới nhà thì thấy chình ình...4 tấm bạt, vợ mình thỏ thẻ: em mới mua...huhu.
Từ ngày đó, mình luôn "đề cao cảnh giác" với phương châm của Tàu...(Tháo): "thà dụ người, chớ không để người dụ mình" cho nên mấy năm qua, các tổng đài 87XX không lấy được của mình đồng nào, dù cho nó thả mồi cỡ như: có người tặng bạn hình hoa hậu không mặc gì; Bạn trúng thưởng 1 triệu đô; Bạn là người may mắn thứ 1.000 v.v
Dụ khị ngày nay là thiên biến vạn hóa, nó nâng lên "tầm cao mới" làm nhiều người bị dụ mà hả hê, sung sướng, vì được mang "danh" này "tiếng" nọ.
 |
| Câu núi! |
Có môn học rèn luyện để khỏi bị dụ là đi câu cá cuối tuần, câu chỗ nào cũng được: sông Cần Giuộc, biển Đông, hồ Tây hay vịnh Hạ Long...câu đâu cũng được. Càng câu giỏi thì càng
ít bị dụ.
P/S: Lỡ táp mồi thì cứ khen ngon đi cho đỡ tức...