Thứ Tư, 21 tháng 12, 2011

Vài thông tin về vaccine Hib:

  •  GIỚI THIỆU
Vaccine Hib được đăng ký bản quyền lần đầu vào tại Mỹ vào năm 1985 (HbPV); tuy nhiên lúc đó nó không có hiệu quả  lắm , người ta cải thiện dần chất lượng sau đó và bản quyền cho vaccine Hib (PRP-D, ProHIBIT) được cấp vào tháng 12 năm 1987. Người ta dùng hóa chất  làm bất hoạt vi trùng (dĩ nhiên là công nghệ phức tạp) Có vài công thức vaccine Hib: đơn giá hoặc đa giá, (vaccine đa giá là vaccine kết hợp nhiều loại trong một mũi tiêm) Vaccine sử dụng bằng đường tiêm vào cơ đùi (trên ngoài) hoặc cơ delta (cánh tay) của trẻ em

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

Ruốc

Khi tôi chưa biết hình hài con ruốc thì tôi đã ăn mắm ruốc, thời đó dân chợ ăn mắm chợ, còn dân quê thì ăn mắm nhà làm hoặc của người quen làm, 2 thứ này khác nhau cơ bản về..."công nghệ": làm mắm chợ là dùng...chân (mang giầy đinh của nhà binh) để dậm ruốc cho nát nhừ, còn mắm làm để ăn thì dùng chày và cối giã bằng tay...
Các má ngày càng già, không còn sức để cầm chày giã ruốc, còn mấy cô trẻ thì chẳng còn mấy người biết làm mắm, cho nên dân quê xứ mình dần dần chuyển sang ăn mắm chợ.
Mắm chợ ngày nay thì xay ruốc bằng máy, cho nên sạn, cát, rong rêu đều nhuyễn nhừ, nhưng thỉnh thoảng trong chén mắm mịm màng, ta còn thấy vài con ruốt dai dai thì chắc chắn là bịt...nylon.
Ruốc có mấy thứ, thứ làm mắm ngon nhất là ruốc huyết, cho mắm có màu đỏ đặc trưng, (thời nay thì màu mè cho mắm chợ thì không có gì khó khăn)
Những con ruốc mới được kéo lên, phơi dốt dốt, xào mỡ cuốn bánh tráng là món ăn ít người có cơ hội thưởng thức.
 Do ruốc ngày càng khan hiếm, nên ngày nay phơi ruốc: người ta phải dang nắng cùng với con ruốc, luôn tay dùng que nhỏ để xới cho ruốc mau khô, khô đều và không hao hụt.
Mắm ruốc, mắm còng, mắm tôm chua, mắm cá mồng gà chua...ngày càng trở nên đắt đỏ và khó tìm được mắm ngon.
Mắm cà không còn là thực đơn bình dân, mà dần dần đã trở thành đặc sản.
Thật khó tin phải không?



Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011

Hoa Đa Phúc

Hoa này được HVH đặt tên lại là hoa Đa Phúc (muốn biết thêm thì vô google gõ hoa đa lộc)
Đây là hoa đầu tiên nở trong vườn nhà.
Cầu mong hoa mang phúc đến cho mọi người...


Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

Tiên trách kỷ, hậu trách nhân.


Lúc rày bên Y tế, bà Bộ trưởng mới coi bộ loay hoay vướng viú với đủ thứ chuyện: mới nhậm chức mấy hôm thì một nhân viên già sắp hưu của bà bị đâm chết tại bệnh viện, rồi từ nam chí bắc người dân thưa kiện ngành y tế rộ lên như nấm sau mưa...Nếu bà Chiến ngày xưa ghi điểm vì khống chế được SARS sau khi nhậm chức thì nay bà Tiến vẫn còn mãi loay hoay với dịch tay chân miệng (mà phòng dịch là chuyên khoa của bà mới chết chứ) rồi chuyện quá tải bệnh viện như miếng thịt...voi bầy nhầy, càng xào càng dai.
Đề án 1816 không ăn thua, bây giờ thì người ta mới tính xây thêm BV vì nói là sân golf nhiều hơn BV (lại đổ thừa). Chỗ mình bây giờ cả huyện khoảng 18 vạn, mà BV thì thiết kế 100 giường, đang chen chút cho gần 300 người, đề án mở rộng BV lên 300 giường đang còn giai đoạn giải phóng mặt bằng, mình nhắm mắt cũng biết xây xong BV 300 giường thì phải chứa 500 người bệnh!
Ngày xưa đi học, thời không có bài mẫu thuộc lòng như bây giờ, mình thắc mắc: sao bài em và nó đều đúng đáp số, mà nó điểm cao hơn em? ông thầy trả lời: nó có phương pháp làm hay hơn em, bài ngắn hơn, cho nên điểm cao hơn.
Nhớ ngày xưa, quàng qua chuyện nay, thấy chuyện quá tải hình như có phần của bản thân ngành y góp vào khá lớn:
Tuyến trên cùng thì cứ lập đề án hết tách rồi nhập, nhân sự cứ xoay mòng mòng, Chính sách thì rõ ràng làm cho BS không ai thích làm hệ dự phòng, làm trạm y tế...
Tuyến dưới thì làm việc kiểu...bầy đàn: ào ào theo phong trào, thấy người ta báo cáo được thì mình cũng báo...coi cho được, nên mới có chuyện thực hiện 1816 thì ai cũng báo giảm tải khoảng 30% nhưng cuối cùng thì quá tải 300%! chưa kể là có sự nghi ngờ miệng la quá tải mà lòng thì chưa muốn giảm quá tải.
Cuối cùng là phương pháp làm việc thì thật đáng sợ: đi khám bệnh cả ngày, chỉ tốn có 3000 đồng! HBYT thì đẻ ra hàng loạt biễu mẫu, cái vừa quen thì đổi qua cái mới, không tách nổi mẫu riêng cho tuyến xã làm phung phí giấy tờ và thời gian kinh khủng...
Khi mục tiêu phục vụ bệnh nhân cho chu đáo chưa là vấn đề trung tâm để xây dựng các kế hoạch; qui trình; biểu mẫu...thì chuyện quá tải bệnh viện, sai sót y khoa, y đức...vẫn còn là chuyện dài nhiều tập.

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Hoa nói...

Suốt đời e ấp như ngọc lan
Mãi mãi là mùa xuân là mai tứ quí
Mỏng mà rực rở là hoa giấy
Đây đôi lài...
Bên kia là đôi sứ...
Và một chùm lan đang cười...

Thứ Ba, 29 tháng 11, 2011

Thất tình cuối năm

Thất tình đây không là bị...bồ đá mà là bảy cái tình cảm của con người, nói theo nhà Phật đó là: Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Lạc, Dục. Nó hàng ngày biểu hiện ra bên ngoài cho thế giới xung quanh biết là ta còn là con người, chứ mai mốt "tiến hóa" hoàn chỉnh thành con robot rồi ai cũng trơ trơ (Robot không có thất tình mà chỉ còn...nhị tình là gật và lắc, vì nó chạy trên nền thuật toán nhị phân mà, he)
Cuối năm, kiểm tra xong, cơ quan trên dưới bắt đầu công việc kiểm điểm, xét thi đua, bầu bán rôm rả. Nhìn chung thì ai cũng tự kiểm là hoàn thành tốt nhiệm vụ, (dù trên tổng thể thì còn khá ê hề, khakha) cho nên phải bầu trong số người tốt đó ra người tốt nhất, tốt nhì, để mà tuyên dương cuối năm...
Phàm ở đời, khi làm việc cùng nhau ngày này qua tháng nọ, chuyện thấy thương, thấy ghét, rồi giận hờn, xéo xắc, soi mói  nhau là chuyện rất bình thường của con người, vậy mà cái hay là cuối năm vẫn 100% đồng ý anh GĐ là tốt nhất, PGĐ là tốt nhì, trưởng khoa phòng thì tốt ít, còn nhân viên thì chắc chắn là...sĩ tốt. (khen thưởng cuối năm vẫn còn là cuộc đua không cân sức, nên có khi thằng không họp nó cũng biết chắc như vậy...)
Chuyện bầu bán cuối năm, năm nào cũng vậy, sau cuộc họp là xì xào râm ran, chề nhún, xách mé...Âu cũng là biểu hiện của thất tình mà thôi.
Với mấy chục năm chinh chiến, mình có câu thần chú: "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc" nó giúp mình thanh thản, thoải mái với bất kỳ danh hiệu nào mà người ta bầu hay...gán cho!
Nín, sạch dơ tự mình biết mà...

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

CHUYỆN CUỐI TUẦN

 Ở  khu rừng nọ...
Sáng thứ bảy, có anh chàng, lang thang bên ghềnh đá...
Thấy nàng...
Sau chòm hoa trắng...
Chàng đến,  và họ có một cuối tuần vui vẻ.

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Gió đổi chiều

Thực chất các bác sĩ tuyến trên xuống làm thay là chủ yếu vì tuyến dưới không có con người, lại thiếu máy móc..."
Từ 26/5/2008, Đề án 1816 của BYT được xem như là một cứu cánh của tình trạng quá tải BV - Vì mục tiêu của đề án là “Cử cán bộ chuyên môn luân phiên từ bệnh viện tuyến trên về hỗ trợ các bệnh viện tuyến dưới nhằm nâng cao chất lượng khám, chữa bệnh”, tuyến dưới mà giỏi thì khỏi đi lên tuyến trên, thế là giảm được quá tải...báo chí cũng có vô số bài tung hô, chỗ này chỗ nọ giảm quá tải từ X% tới XX%...(xem ở đây, ở đâyđây nữa)
Nhưng nay thì cũng qua báo chí, sau mấy năm thực hiện 1816 thì tình trạng quá tải bệnh viện tiến lên mức độ mới: quá tải như là thời chiến! có lẽ cách so sánh này là dễ hình dung hơn ở một đất nước có lịch sử chiến tranh triền miên như Việt Nam.
Chuyện đời là vậy, càng thấm thía câu của ông bà mình: "quân nhất thời, dân vạn đại". Lúc thế đang thịnh thì "nhất hô bá ứng" nhưng vừa xuống (hoặc ngã) ngựa thì "giậu đổ bìm leo"...

cuốn theo chiều gió

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Bị dụ

Bị dụ là cách nói làm nhẹ đi của bị lừa hay bị gạt...nhưng hậu quả thì giống nhau: sau khi bị dụ hay bị lừa thì mình được cái gì đó nhỏ hơn nhiều cái mình bỏ ra.
Thường thì người đi dụ khị, giống như đi câu cá. Phải cho con "gà" của mình một miếng mồi, tỷ như "hàng rẻ mới...chôm", "cần tiền phê thuốc bán đồ..."...
Đừng nghĩ chuyện dụ dỗ là chuyện của 2 đứa mình, mà cỡ nào cũng bị dụ, mồi càng to, thì cá càng bự!
Chuyện lâu rồi, sáng hôm đó ở cơ quan mình, không biết mấy "anh thợ điện" to nhỏ gì đó với nhân viên mình mà họ "mua gom" cả chục tấm bạt, hỏi ra thì họ nói thấy rẻ, do là hàng chôm của cơ quan!!! (mớ bạt đó, đem ra chợ trước cửa bán nửa giá không ai mua, khakha)
Thế là mình cười một buổi no bụng và nói "nếu rẻ thì nó ra chợ bán, mắc gì dụ mình..." sau một hồi "lên lớp" thì là ai cũng đồng ý là bị dụ, mình rất khoái, khi cả cơ quan bị dụ, còn mình thì không. Trưa đó mình vừa đi vừa hát, tới nhà thì thấy chình ình...4 tấm bạt, vợ mình thỏ thẻ: em mới mua...huhu.
Từ ngày đó, mình luôn "đề cao cảnh giác" với phương châm của Tàu...(Tháo): "thà dụ người, chớ không để người dụ mình" cho nên mấy năm qua, các tổng đài 87XX không lấy được của mình đồng nào, dù cho nó thả mồi cỡ như: có người tặng bạn hình hoa hậu không mặc gì; Bạn trúng thưởng 1 triệu đô; Bạn là người may mắn thứ 1.000 v.v
Dụ khị ngày nay là thiên biến vạn hóa, nó nâng lên "tầm cao mới" làm nhiều người bị dụ mà hả hê, sung sướng, vì được mang "danh" này "tiếng" nọ.
Câu núi!
Có môn học rèn luyện để khỏi bị dụ là đi câu cá cuối tuần, câu chỗ nào cũng được: sông Cần Giuộc, biển Đông, hồ Tây hay vịnh Hạ Long...câu đâu cũng được. Càng câu giỏi thì càng ít bị dụ.
P/S: Lỡ táp mồi thì cứ khen ngon đi cho đỡ tức...  

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

BS như vầy...?

Hình này đăng trên báo mạng Vietnamnet (báo này chúa làm mất lưu trữ)
Ngày xưa, đám mình học, nếu ngồi lên giường BN thì sẽ bị thầy nhắc ngay. Thầy thuốc không cần phải đóng tiền để học toe toét cười hay...ôm ấp bệnh nhân...
Lâu rồi quên mất, hình như thầy nói, tui bây chỉ cần: cảm thông; nhanh chóng; chính xác.
(bây giờ gặp lại chắc thầy nói thêm và coi chừng bị đâm!)

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011

Bát quái trận đồ

Cái này viết lúc 12h trưa (cho nó linh!!!)
Nghe đâu, dẫn quân mà lọt vào trận đồ bát quái thì coi như...người đó sẽ nhanh lên tướng ("nhất tướng công thành vạn cốt khô")
Trong xây dựng từ ý tưởng cho tới hình thành một căn nhà là cả một quá trình, hình như nó dài và phức tạp vô cùng, nó khó hiểu, và khó sửa nên mình xem nó như một...bài thơ, mà chỉ có tác giả nó mới hiểu hết họ chứa ý gì trong trong đó.
Đây là ba bài thơ, khởi đầu là súng đạn, rồi tù tội và cuối cùng là  hao tài.
Ngũ giác đài: toà nhà Bộ quốc phòng Hoa Kỳ là bài thơ tuyệt vời về súng đạn!

Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011

Cám ơn


Mình cám ơn vì có thêm người đồng cảm với tấm hình...độc.
Tấm hình nói lên nhiều điều:
  • Việc giáo dục vệ sinh trong trường học, ở đâu đó từ lâu chỉ là nói suôn, hay còn gọi là làm...chay, vì việc bố trí nơi rửa tay và cung cấp đủ nước và xà bông cho rửa tay trong trường học là chưa được nghĩ đến.
  • Bao nhiêu lời kêu gọi rửa tay để sống khoẻ, để tránh lây lan mầm bệnh...cũng chỉ dừng lại ở kêu gọi
Nó cũng đưa ra cảnh báo:
  • Sống khoẻ với đôi tay sạch sẽ còn là chuyện xa vời, nếu tình hình không được cải thiện.
  • Cô giáo đang gieo mầm giả dối cho con trẻ chăng? (khó tin khi rửa tay bằng nước lọc mãi như vậy)
Tấm hình cũng góp phần giải thích tại sao người lớn (chúng mình) vẫn vô tư xả rác và bốc hốt lung tung...(hậu quả của học một đường mà hành thì một nẻo chăng???)
Và cuối cùng xin cảm ơn nhà báo, (dù nội dung bài báo cho rằng do trường học không có chỗ rửa tay nên bệnh tăng là hơi ép - vì chìa khoá của phòng chống lan truyền virus gây bệnh tay chân miệng là vệ sinh cá nhân, vệ sinh môi trường, vệ sinh ăn uống)

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Đầu trọc

Sau mấy tháng làm việc và sống trong hy vọng, không thành công, em đành ra về.
Cô bé chào tạm biệt tôi, ánh mắt buồn buồn chấp nhận cuộc chơi - một cuộc chơi, mà nếu biết trước thì em sẽ không...chơi.
Em không sợ thắng thua nếu đo tài năng và bản lĩnh.
Em thua không phải vì chơi kém...
Tội cho em, tiếc cho đời.
Áy náy cho bạn mình vì đã quyết định loại em.
Vì em bị trọc!

Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

Hội thảo


Hôm nọ mình tham dự một hội thảo rất hay.
Phía trên chủ tọa là mấy ngài chức sắc tầm cỡ, mấy vị học thức uyên thâm.
Bên dưới, cử tọa thì sôi nổi hào hứng.
Wifi chạy ào ào, latop bung ra, máy chiếu sáng choang
Sau tuyên bố lý do, giới thiệu ngắn gọn...
Tham luận cho từng vấn đề được trình bày, bám sát đề cương báo sẵn
Phần báo cáo tham luận, nêu được vấn đề, đề xuất nhiều giải pháp...phải A, phải B, phải C...nói chung là phải ABC...tham luận rõ ràng, chặt chẽ vậy mà cũng bị cử tọa vấn bở hơi tai, rồi không ai chịu ai, làm chủ tọa đổ mồ hôi phân tích dẫn giải nhiều luận cứ khoa học, thực tiễn để kết luận mà không áp đặt làm cho người báo cáo lẫn phản biện đều tâm phục khẩu phục.
Tới trưa mà không khí tranh luận vẫn không ngơi, chủ tọa đành phải ra lệnh ngưng, nhưng phần chưa sáng tỏ đề nghị gặp lại vào tuần sau.
Thật đáng đồng tiền bát gạo.
P/S: Nghe đâu nhà tài trợ lời to, dù họ trả cho mổi báo cáo viên 500USD! (dữ chưa) nhưng họ rút ra được bài học cho chiến lược phát triển của công ty của họ (chiến lược là gấp rút nghiên cứu sản xuất xà bông tiệt trùng dùng một lần hiệu quả cho 7 ngày, nếu không sẽ phá sản! )

Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2011

Không sợ mưa rơi...

Hôm nay, xong việc, lòng cảm thấy nhẹ nhàng, vì đã thực hiện xong lời hứa với lòng là mang quả núi đó trao cho các sếp lớn. 
Nhớ câu "chịu chơi không sợ mưa rơi" nên mình để nguyên mấy chú thích ảnh...như là một cách giảm bớt căng thẳng. Những bức ảnh làm cho một số cử toạ thích thú, vài người không vui...
Sự thật xấu xí bao giờ cũng khó chịu hơn là đẹp đẻ giả dối mà./.

Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

Rửa mãi không ngừng?

Bích chương này căn dặn người ta rửa tay cho đúng để phòng bệnh tay chân miệng. Chuyện sẽ không có gì để bàn nếu từ bước 6 người ta lại cho mũi tên đi về bước 1!
Như vậy thì...rửa mãi không ngừng ư???
Cái bích chương này chắc chắn không gây hậu quả nghiêm trọng như vụ tờ rơi an toàn giao thông của Kiên Giang.
Bích chương, tờ rơi là những thứ in hàng loạt, mắc lỗi thì khó xử lắm.

Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2011

Chuyện lạ?

Choáng với con số khám sức khoẻ… siêu tốc

- Chỉ trong 2 ngày, đội ngũ y bác sỹ Ban chăm sóc sức khoẻ cán bô tỉnh Hà Tĩnh đã hoàn thành việc khám sức khoẻ cho gần 1000 học sinh. Nhiều người đã hoài nghi về chất lượng của việc khám sức khoẻ qua con số siêu tốc này.
(tranh thủ dọc, cái Vietnamnet này là chúa mất link đó)
...
Đầu dê và thịt chó, cái nào treo cái nào bán?
Người ta kêu thứ nào thì cũng bán thứ mình có.
(Nhậu bít con mắt rồi thì dê chó gì cũng như nhau mà)

Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Chạy bộ

chạy đi nào...

Xứ mình bây giờ nhiều người chạy bộ.
Đa số là ngoài 40, "cơ duyên" cho sự khởi đầu chạy cũng không ai giống ai: người chạy vì lời khuyên của bác sĩ do kết quả xét nhiệm không còn đẹp như xưa, kẻ chạy để giải quyết cái bụng ngày càng to ra, hoặc đơn giản như...không chạy thì biết làm gì đây?
Rồi trong số đó, khi chạy, một người bạn mình bị lật bàn chân, một người bạn khác bị xe tông gãy chân phải...chuyển xuống đi bộ.
Theo tài liệu, thì chạy bộ nói riêng hay hoạt động thể lực nói chung được xem như là một phương pháp cải thiện sức khoẻ, xương cứng, thịt săn, da mịn (cái này mình nhớ là có nghười khoe như vậy) vận động thể lực giúp đề phòng nhiều bệnh mạn tính chết người như tiểu đường, cao huyết áp, rối loạn mỡ máu, bệnh mạch vành ..
Nhưng tập bao nhiêu thì đủ? Các chuyện gia về hoạt động thể lực cho rằng: Đối với người lớn từ 18 - 64 tuổi: nếu bạn vận động như tập thể dục nhịp điệu thì tổng thời gian nên tập ít nhất là 2h30p trong một tuần và mổi lần tập không ít hơn 10p. Nếu vận động với cường độ mạnh hơn thì cần ít nhất là 1h 15p trong một tuần. Nếu chúng ta cố gắng gấp đôi thời gian đó thì  tốt hơn cho sức khoẻ. Ngoài ra bạn cần tập để tăng cường sức mạnh cho bắp cơ ít nhất 2 ngày trong tuần, mổi nhóm cơ chính (chân, hông, ngực, bụng, vai, tay) cần tập vận động từ 8-12 lần.
Kinh nghiệm của mình cho thấy: chạy bộ thích hợp cho những ai không thích ồn ào trong cuộc sống, vì khi chạy ta không thể "tám" chuyện, nhưng vẫn suy nghĩ về nhiều chuyện khác. Cuối cùng ta có thể chạy bộ đến lã người cho cơ thể chìm vào giấc ngủ dễ hơn, hay không ngủ được thì dậy để chạy bộ sớm và nhiều hơn...

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

Chùa Núi, ôi còn đâu!

Gốc me cổ thụ - giờ đây không còn đủ lá để che mình!
Ngày xưa, dưới tán cây vĩ đại này, chúng tôi - lớp học trò của trường Rạch Núi đã học, đã chơi. Khi lớn lên, về thăm trường, sau đó tôi luôn tới thăm cây rồi mới thăm chùa, chùa Núi với tôi là những gốc me khổng lồ đó.
Vậy mà, giờ đây để cho "sáng sủa" nhà chùa, người ta đành đoạn cưa cành cắt nhánh, tàn phá không thương tiếc cảnh quan - nơi được công nhận là di tích văn hoá cấp quốc gia.

Họ đang xây nhà giảng, họ giảng gì? giảng về sự tàn nhẩn với tiền nhân - những người đã dựng mái chùa dưới bóng cây rồi tiếp nối trồng cây bên mái chùa này?
Hay họ giảng về sự từ bi của Phật? lòng từ bi của Phật là bao la với thế giới loài vật trong đó có cây cối, và không ít tài liệu có nói về việc Đức Phật cấm chặt phá cây cối. Đức Phật tham thiền dưới cội bồ đề, Ngài thường thuyết pháp dưới bóng cây, chắc chắn Đức Phật là người biết ơn đối với cây cối, ôi Ngài ở trong mái chùa kia chắc là đau đớn lắm.


Bao nhiêu tiền trong hòm công đức kia mới mua được những nhánh cây có tuổi trăm năm?



Nỗi đau thấu trời xanh
Huỷ hoại những gốc me cổ thụ chính là huỷ hoại Chùa Núi! sự huỷ hoại gần như vĩnh viễn!
Các người hãy sám hối đi!


Sao nhớ quá ngày xưa, cây cao tỏa bóng, mái chùa cổ kính, dốc núi cao cao...
Nhớ quá…

Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

Steve Jobs

Thiết kế của Jonathan Mak để tưởng nhớ Steve Jobs

“Thời gian của bạn có hạn, do đó, đừng nên lãng phí nó vì cuộc sống của người khác. Đừng bị mắc kẹt bởi những giáo điều, đó là sống vì những suy nghĩ của người khác. Đừng để tiếng ồn của các ý kiến khác làm lấn át đi tiếng nói của chính bạn. Và điều quan trọng nhất, có can đảm để sống theo trái tim và trực giác của chính mình. Chính trái tim và trực giác mới là thứ biết được bạn muốn gì và bạn sẽ trở thành thế nào. Mọi thứ còn lại, chỉ là thứ yếu” (nguồn dantri)
 Steve Jobs (24/02/1955 - 05/10/2011)
Dù không phải là một tín đồ công nghệ, tôi cũng biết sự ra đi của Steve Jobs đã để lại một khoảng trống mêng mông cho Apple và thế giới.
Suy cho cùng, thì bất kỳ sự ra đi nào cũng để lại một khoảng trống.
Có những khoảng trống không dễ lấp đầy.

Quỳnh.

Có lẽ đây là ảnh hoa quỳnh cuối cùng mình post lên đây
Quỳnh vươn thẳng lên, một tư thế mà hiếm khi hoa dạ quỳnh có được.
Vậy mà quỳnh của tôi làm được.
Xin cảm ơn!

Thứ Năm, 6 tháng 10, 2011

Trước mặt là núi!

Hôm nay tiếp tục lang thang, nghe, nhìn và suy ngẫm.

Một ngôi trường mẫu giáo khang trang, nhưng chỉ có 2 lavabo cho người lớn, còn các bé thì vẫn phải được các cô...tưới. Tư duy...tưới cho học sinh lớp mầm chồi quả là sâu nặng!
Dụng cụ để tưới đây...

...có một nơi, với gần 500 con người, hàng ngày dạy và học, nhưng không được cấp nước sinh hoạt (do không có nguồn nước), mùa mưa thì có chút đỉnh, còn mùa khô thì chỉ có nước sông để dội nhà vệ sinh. Cả thầy lẫn trò chỉ nhắc nhau rửa tay cho có lễ.
ở đây chỉ có nước sông để dội, mà sông xứ mình thì 6 tháng nước mặn.

Mình sẽ đem ngọn núi này trình cho sếp lớn, với một câu kèm: "sếp ơi, chuyện này của sếp đây, sếp hãy đưa những đứa trẻ này vào thế kỷ 21 với"

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

Rửa tay học đường - Chuyện nhỏ!

Gõ "Rửa tay học đường" google báo là có 2 kết quả (0,42 giây)! chỉ 2 thôi!!!
Còn "rửa tay trong trường học" thì có được 1 kết quả (0,17 giây) Một kết một kết quả, nhưng đáng giá, làm xúc động lòng người: "Hỗ trợ kinh phí xây dựng hệ thống rửa tay trong trường học"

Trong khi chờ hỗ trợ thì như thế này đây:

Tưới mầm non!

Có hai, còn một!
Có như không! máng rửa tay này bề rộng khoảng 1 gang tay, miệng vòi thì thấp hơn thành máng, một "thiết kế" và "xây dựng" vô cùng cẩu thả 
 Không tin được dù đó là sự thật

Cái tốt: có nhưng rất thiếu!
Nói miệng thêm vậy!
Vậy là UBND tỉnh ban hành quyết định 2528/QĐ-UBND phê duyệt kế hoạch hỗ trợ kinh phí xây dựng hệ thống rửa tay trong trường học, mổi trường được được cấp "đồng giá": 545 trường học thuộc 14/14 huyện, thành phố được hỗ trợ mức 2.000.000đ/đơn vị;...
Bổng nhớ em, em hứa mang dép 1 phân khi đi với anh, chớ em đòi mang 3 phân như thiên hạ thì anh kiếm đâu ra giầy một tấc đây?
P/S Cáo lỗi: 
HVH mắt nhắm mắt mở đọc không kỷ, Quyết định 2528 trên được ký vào 01/10/2009!!!!! vào cái vụ cúm A/H1N1
Thật là bài học đắt giá, vậy mà làm mình mừng hụt, cứ tưởng các trường kỳ này sẽ được một khoảng kinh phí để sắm sửa chỗ rửa tay cho học trò. 
Thành thật cáo lỗi, cáo lỗi...

Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2011

Giao diện mới

"Phút ban đầu" ... ngao ngán đã qua.
Giao diện mới này mới thấy Sở mình oai phong hơn, không còn teen nữa, hehehe

Cho tôi xin...súng đạn!

Rửa tay để sống khoẻ không phải là chuyện mới mẻ, có người còn nói rửa tay để vào thế kỷ 21 hay là ở lại thế kỷ trước với bàn tay không sạch.
Bệnh tay chân miệng cũng vậy, nó lây qua đường ăn uống, mà trẻ ngậm, mút,  liếm đồ chơi, đồ dùng học tập, rồi ôm nhau cắn nhau...
Cho tới nay thì rửa tay là biện pháp giảm nguy cơ lây truyền tốt nhất
vậy mà ở Hà Nội "90% học sinh rửa tay chay"   thì các địa phương khác có khá hơn không?
Ra trận mà không có súng đạn thì khác nào đem quân đi...nướng? Phòng chống bệnh lây qua đường ăn uống mà không có nước rửa tay thì cơ sở nào để tiên lượng là dịch bệnh sẽ bị khống chế? hay sẽ là "dịch lây giáp hết thì sẽ giảm!"
Xem kế hoạch mới Phối hợp hành động liên ngànhY tế - Giáo dục về phòng chống bệnh dịch tay chân miệng trong trường học năm học 2011 - 2012 của 2 Bộ thấy có ghi: "Bố trí khu vực rửa tay bằng xà phòng, đảm bảo thường xuyên có xà phòng và nước sạch để rửa tay"
Vấn đề là: Muốn "bố trí" khu vực rửa tay và "đảm bảo thường xuyên có xà phòng và nước sạch để rửa tay" thì cần phải có tiền trang bị và tiền để duy trì hoạt động của nó,


Những người kiểm tra này sẽ nói gì khi một phòng học mầm non có 2 vòi nước? đủ đáp ứng yêu cầu cho rửa tay thường xuyên không? chúng ta cũng nên nhớ rằng: chuẩn về nước sạch bao giờ cũng có gồm chất lượng nước và số lượng cung cấp. Hơn nữa, rửa tay trong phòng chống lây bệnh là rửa thường xuyên và đúng, mà rửa đúng thì cần có thời gian, ít nhất là 20 giây...Bé có xếp hàng và cô có đứng hướng dẫn trong suốt thời gian mấy chục đứa trẻ rửa tay không trong giờ nghỉ giải lao không????
Không thể giết giặc bằng mồm cũng như không thể rửa tay chay (hay như chay) mà chống dịch bệnh tay chân miệng được.