Ngày càng nhiều thầy thuốc bị đánh.
Mức độ thì tăng dần: từ đánh dằn mặt cho tới truy sát, cướp phá tư gia.
Cách nay hơn chục năm, khi nói chuyện phím ở trạm y tế, mình hay làm tiên tri đón gió, có nói rằng: làm Y sẽ ngày càng khó khăn, không thể có chuyện chết rồi đem chôn dễ dàng mà sẽ có kiện thưa phiền phức, mọi khâu từ giao tiếp, khám, chẩn đoán, xử trí...chỗ nào cũng có thể bị thưa hết, không nên dễ ngươi mà phải chú ý sửa dần, coi chừng trị bệnh cho người ta, người ta chưa chết mà mình chết trước...Thật tình hồi đó, mình không thể đoán nỗi là có "giai đoạn" là thầy thuốc bị đánh dồn dập như bây giờ.
"Ngày xưa" xưa chừng hơn 20 năm, cái gì cũng thiếu: thiếu thầy, có thầy thì thiếu...học (sách y khoa là cực hiếm) thiếu thuốc, thiếu xe cộ, thiếu giường thiếu chỏng...và công bằng mà nói, chuyện chết chóc "ngày xưa ấy" ở bệnh viện có lẽ còn kinh khủng hơn bây giờ, có đêm trực, phòng cấp cứu BV huyện chết 1,2 đứa trẻ!
Ngày nay, cái gì cũng nhiều: thầy thuốc đông hơn, thuốc men vô số, máy móc bao la, bệnh viện lớn hơn, ban bệ nhiều hơn, y đức cũng nhiều...điều hơn (Y đức hiện nay có 12 điều! Đức Hãi Thượng "chỉ" có: 9 điều y huấn cách ngôn)...nhưng thầy thuốc bị đánh cũng ngày một dữ hơn!?
Ngày xưa, bệnh nhân chết, thân nhân người bệnh, bao giờ cũng nghĩ là, "thầy thuốc cố gắng cứu rồi, không sống được thì thôi, coi như số mạng" Vì nghĩ như vậy cho nên họ khóc và cám ơn bác sĩ đã hết lòng cứu giúp rồi đem xác về chôn. Đám học sinh trường Y được dạy làm "công tác tử vong" là giúp người nhà lo cho người chết, đại để phải làm với tấm lòng chia sẻ, an ủi thân nhân người bất hạnh.
Bây giờ thì khác, bệnh nhân, thân nhân, người dưng...có học hơn, họ biết lõm bõm nhiều hơn, họ cảm thấy thầy thuốc...không giỏi như họ muốn. Ngay từ đầu họ nhìn thầy thuốc của họ là kém hơn ông nọ, bà kia.
Bây giờ thì khác, bệnh nhân, thân nhân, người dưng...có học hơn, họ biết lõm bõm nhiều hơn, họ cảm thấy thầy thuốc...không giỏi như họ muốn. Ngay từ đầu họ nhìn thầy thuốc của họ là kém hơn ông nọ, bà kia.
Quan hệ thầy thuốc - bệnh nhân bây giờ sòng phẳng hơn, cả 2 bên coi việc trị bệnh cũng như sửa xe: Có lẽ đây là mấu chốt của vấn đề!? Người bệnh được coi như chiếc xe hư, thầy thuốc trở thành thợ sửa. Trị bệnh cho người như công việc để kiếm tiền mua nhà mua xe, còn bệnh nhân thì ráng bán xe bán nhà mà trị bệnh.
Bênh nhân không còn tin tưởng vào thầy thuốc mà tin vào túi tiền/quyền của mình: có tiền/quyền là có tất cả và ngược lại. Thầy thuốc coi bệnh nhân như chiếc xe hư, lỡ không sửa được nữa thì nói bừa hoặc "bỏ qua", "chờ đó"...đơn giản như cho qua một câu trong trò chơi "Chung sức". BS mà nói kiểu: "có chết tôi chịu trách nhiệm" (nếu có) là điển hình của coi bệnh nhân như chiếc xe hư.
Đi học Y, ai cũng được dạy rằng: trị người bệnh chứ không phải trị bệnh, mà là con người thì có tình cảm và vô số mối quan hệ, cho nên người xưa mới nói nghề làm thuốc là nhân thuật.
Xã hội nhiều thay đổi, hệ thống truyền thông đã có "công" tạo nên hình ảnh thầy thuốc trong mắt xã hội là những con đĩa hút máu, làm giàu trên lưng người bệnh. Có phải vì vậy mà càng nhiều thầy thuốc không cho con cái mình theo học ngành Y? và nhiều thầy thuốc không còn muốn giới thiệu mình là BS? vì họ sẽ nhận ngay sự châm chọc của mọi người xung quanh...
Nghêu ngao vậy, để đoán rằng: thầy thuốc tiếp tục bị đánh, bị đánh nhiều và nặng hơn.
Cuối cùng, thầy thuốc sợ bệnh nhân, sợ thân nhân người bệnh...không dám quyết định cái gì, cái gì cũng "hội chẩn" để...chia đòn, bởi 3 ông đánh giày không thể thành một Gia Cát Lượng, cho nên, bệnh nhân sẽ là người chịu thiệt cuối cùng, dù họ hết bệnh trước mắt, nhưng tiếp tục bị tổn thương cái khác.
Sai sót Y khoa là chuyện không thể tránh, chỉ có ít hay nhiều. Giảm sai sót y khoa là cả một quy trình phức tạp và lâu dài vì nó liên quan đến rất nhiều người, nhiều bộ phận...Nếu cứ sai sót là bị đòn trí mạng thì, sai sót sẽ tăng chứ không giảm.
Nếu xã hội là cái cây, thì thầy thuốc, bệnh nhân, thân nhân, báo chí...là những cái nhánh.
Gốc chắc thì cành khỏe, còn gốc bệnh thì cành yếu thôi.
Bênh nhân không còn tin tưởng vào thầy thuốc mà tin vào túi tiền/quyền của mình: có tiền/quyền là có tất cả và ngược lại. Thầy thuốc coi bệnh nhân như chiếc xe hư, lỡ không sửa được nữa thì nói bừa hoặc "bỏ qua", "chờ đó"...đơn giản như cho qua một câu trong trò chơi "Chung sức". BS mà nói kiểu: "có chết tôi chịu trách nhiệm" (nếu có) là điển hình của coi bệnh nhân như chiếc xe hư.
Đi học Y, ai cũng được dạy rằng: trị người bệnh chứ không phải trị bệnh, mà là con người thì có tình cảm và vô số mối quan hệ, cho nên người xưa mới nói nghề làm thuốc là nhân thuật.
Xã hội nhiều thay đổi, hệ thống truyền thông đã có "công" tạo nên hình ảnh thầy thuốc trong mắt xã hội là những con đĩa hút máu, làm giàu trên lưng người bệnh. Có phải vì vậy mà càng nhiều thầy thuốc không cho con cái mình theo học ngành Y? và nhiều thầy thuốc không còn muốn giới thiệu mình là BS? vì họ sẽ nhận ngay sự châm chọc của mọi người xung quanh...
Nghêu ngao vậy, để đoán rằng: thầy thuốc tiếp tục bị đánh, bị đánh nhiều và nặng hơn.
Cuối cùng, thầy thuốc sợ bệnh nhân, sợ thân nhân người bệnh...không dám quyết định cái gì, cái gì cũng "hội chẩn" để...chia đòn, bởi 3 ông đánh giày không thể thành một Gia Cát Lượng, cho nên, bệnh nhân sẽ là người chịu thiệt cuối cùng, dù họ hết bệnh trước mắt, nhưng tiếp tục bị tổn thương cái khác.
Sai sót Y khoa là chuyện không thể tránh, chỉ có ít hay nhiều. Giảm sai sót y khoa là cả một quy trình phức tạp và lâu dài vì nó liên quan đến rất nhiều người, nhiều bộ phận...Nếu cứ sai sót là bị đòn trí mạng thì, sai sót sẽ tăng chứ không giảm.
Nếu xã hội là cái cây, thì thầy thuốc, bệnh nhân, thân nhân, báo chí...là những cái nhánh.
Gốc chắc thì cành khỏe, còn gốc bệnh thì cành yếu thôi.
Có cần phải đập phá nhà của BS như vầy không? nguồn
Và đây:
"Vật kỷ niệm" dài 13 Inch (33.02cm) mà BS của University of Washington Medical Center để lại trong bụng Bn của mình sau khi mổ lấy khối u, để rồi phải bồi thường 97.000$


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét