Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

Máu gì?


Đọc bài Bác sĩ máu lạnh. cảm thấy bất an, gõ vài dòng như thay cho cho thở dài.
Sau cái chết tức tưởi của cô gái nghèo 17 tuổi, ở BV Năm Căn, sự việc như giọt nước tràn ly: người ta đập phá, từ nhà riêng cho tới nhà thương...
Người dân đập phá, rồi sẽ được sửa chữa ngay, còn những bài báo, sẽ nằm đâu đó trong đầu người ta, âm ĩ cháy...do đó viết lên mặt báo cho rất nhiều người xem là điều vô cùng cân nhắc.
Đức Hải Thượng Lãn Ông viết: “Đạo làm thuốc là một nhân thuật chuyên lo tính mạng con người; phải lo cái lo của con người, vui cái vui của người, chỉ lấy việc chữa bệnh cứu người làm nhiệm vụ của mình, không được mưu lợi, kể công
NGUYỄN VỸ DU - tác giả "Bác sĩ máu lạnh" thì cho rằng: "Là thầy thuốc có phòng mạch và nhà thuốc riêng, lẽ ra bác sĩ Tú phải hiểu rõ cuộc sống của mình được xây dựng trên nền tảng những cơn đau ốm của bệnh nhân để mà đem hết sở học ra phục vụ và trả ơn họ. Thế nhưng ông ta đã không làm như vậy."
Thật tình, đem so như vậy, tôi cảm thấy có lỗi với Đức Ông. Tôi so như vậy để tôi biết rằng, sự phân công lao động xã hội là chuyện tất yếu của xã hội văn minh và "nhân thuật" hiện nay trong ngành Y là cái không chỉ Y giới bỏ quên mà nhiều người trong xã hội không hiểu.
Có phải do hiểu là làm Y để kiếm tiền, cho nên không hoặc ít tiền thì họ bỏ qua?
Chỉ có lưu manh, côn đồ mới cần nhìn đập phá mà học tập.Thầy thuốc chân chính, sẽ học được nhiều điều qua sai sót của mình và của đồng nghiệp, mà không cần phải có đập phá.
Y đức là nhân cách của thầy thuốc, y đức không thể có sau vài buổi học. Do đó không thể loại trừ hết những BS Tú, nhưng có thể ngăn ngừa sai sót như BS Tú bằng một quy trình, (hay cái gì đó tương tự), để dù muốn hay không thầy thuốc phải "chỉ lấy việc chữa bệnh cứu người làm nhiệm vụ của mình" 
BS trong bệnh viện làm việc không hề "đơn độc". Trên không trông, dưới không thấy, xung quanh thờ ơ mới ra cớ sự. 
Thầy thuốc càng bị đánh, xã hội càng đau, bệnh nhân càng thiệt.
 (>>>)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét