Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

Kiến cắn

Cuối tuần, thỉnh thoảng mình hay dọn cỏ rác trong vườn. Mười lần như chục, lần nào cũng bị kiến cắn. 
Lũ kiến vườn nhà mình cũng khá đa dạng: Loại cắn "chất lượng cao" là kiến lửa, hắn có đầu to, màu vàng sậm, cắn phát nào ra phát ấy, đau thật tấm thía. "Làm ăn" lớt lát nhất là kiến vàng, thân hình to lớn, chạy nhong nhong nhưng cắn thì sơ sài, không đã ngứa chút nào, kiến hôi thì đông dân chật đất, bò lăn nhăn không cắn xé gì, nhưng bị nó bu thì không thể làm ngơ được.
Nhớ lúc nhỏ, chơi đùa bị kiến lửa bu cắn, vừa khóc vừa chạy về với má, má vừa phủi kiến vừa hôn lấy hôn để lên trán, vậy mà bớt đau, thật lạ
Rồi lớn lên, khi người ta có nhau, một vết kiến cắn cũng làm cho người kia xót xa, họ xu xoa như chỉ một vết nữa thôi là họ mất nhau mãi mãi...
Kiến cắn.
Trăm năm vẫn là những con kiến ấy, vậy mà có lúc bị cắn tan nát, cũng không thèm phủi, không thèm than. 
Lời than không làm cho người ta bớt đau thể xác - nỗi đau thể xác, không thể chia sẻ.
Nhưng khi than được, nó làm cho người ta bớt cô đơn?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét