Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012

Nương theo chiều gió.

Nhớ ngày xưa, thuở còn đi học, đọc những bài thơ loại như:
"có sức người sỏi đá cũng thánh cơm" hay "vắt đất ra nước thay trời làm mưa"...mình rất thích, mình cảm thấy con người sao mà siêu thế, oai hùng như thế...Mình còn viết những  vần thơ ngông cuồng như vầy:
Nước mặn.
Một chân khuấy nước lóe ngàn sao
Ta bỗng thấy ta hóa anh hào
Mai này ta lớn ta ra bến
Vốc nước tung trời hóa vạn sao
Rồi càng lớn, mình càng thấm thía sức mạnh vô địch của bà mẹ thiên nhiên, con người thật sự vô cùng nhỏ trong trời đất này, sự nhỏ nhoi hiển hiện hàng ngày khi ta nhìn dòng xe gắn máy chạy chấp chới trước đầu xe bus.
Bây giờ đọc lại những vần thơ ngông cuồng ngày cũ, ta chỉ cười và thấm thía câu "mọi sự cứng rắn đều thất bại", như đó đây hàng ngày cho thấy với bao nhiêu đại thụ bật gốc, bao nhiêu thành quách hoang tàn trước bão tố phong ba.
Sân ga kẻ đến người đi, ai cũng phải chờ rồi mới tới lượt lên tàu.
Đừng trông ngóng, cũng chớ lo âu.
Chỉ có những ngọn cỏ biết nương theo chiều gió, mới là những đứa con ngoan của Mẹ thiên nhiên. Rồi Mẹ sẽ yêu con hơn... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét