Màu mè làm cho cuộc sống phong phú hơn và...màu mè hơn.
Ông bà mình hay nói tốt gỗ hơn tốt nước sơn, là muốn nhắc cho con cháu ngày sau đừng quá màu mè mà quên đi cái cốt lõi của chính mình.
Mình đang cạo bớt những lớp sơn mà mấy chục năm qua, nó đã trở nên dày cộm: lớp mình tự sơn, lớp người khác sơn cho.
Cuộc sống như vở kịch, hình như mọi người đều phải diễn trò, "trò đời" diễn mãi thành quen, không còn phân biệt đâu là chân giả. Vì thế chuyện màu mè có lẽ thuộc phạm trù vĩnh viễn.
Màu mắt, màu môi.
Màu lời, màu dáng.
Màu trí thức, màu doanh nhân, màu bụi đời...
Em làm màu cho anh, ta làm màu cho nhau, mình làm màu cho nó, chúng nó làm màu cho ta, cả chúng ta làm màu cho thiên hạ...
Nhưng tâm hồn thì không thể sơn được, nó sẽ trần trụi trong những đêm không ngủ.
Ta thích em một chút màu mè.
Nhưng khi hôn???
.jpg)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét